Tối nay Diệp Kiều ôm con gái ngủ trong phòng của mình.
Tuy rằng cô và Lục Thừa đã dọn đến thành phố ở, nhưng Trương Thúy Thúy vẫn mang chăn bông ra khỏi nhà để phơi nắng bất cứ khi nào có nắng. Nên bây giờ Diệp Kiều nằm trong chăn vẫn có thể ngửi thấy mùi nắng.
Châu Châu cũng vui vẻ chui tới chui lui ở trong chăn.
"Chăn ấm quá mẹ ơi!
"
Diệp Kiều đưa tay vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô bé: "Có ấm đi nữa con cũng không thể chơi đùa trong đó được, mau ra ngoài rửa chân đi, rửa xong là có thể đi ngủ.
"
"Hi hi, dạ được ạ.
"
Hai má Châu Châu Châu đỏ hồng, chui ra khỏi chăn ngồi xuống bên cạnh Diệp Kiều, dáng vẻ nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu.
Sau khi Diệp Kiều rửa chân cho cô bé xong, để cho bé đi vào nằm xuống, cô liền mang nước đi đổ.
Ôm đứa con gái nhỏ trong tay, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ cơ thể của cô bé, Diệp Kiều âm thầm thở dài. Con gái rất ấm áp, ôm vào lòng rất thoải mái nhưng chân của bé vẫn còn rất lạnh.
Nếu bây giờ có Lục Thừa ở đây, cô bé có thể cuộn tròn lại trong lòng anh, anh sẽ giữ đôi chân lạnh cóng của cô bé lại và sưởi ấm chúng bằng chính nhiệt độ cơ thể của mình.
Không biết bên phía Lục Thừa mọi thứ đang diễn ra như thế nào.
Diệp Kiều vừa suy nghĩ về điều đó trong lòng, vừa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
"Mẹ ơi, gia đình của chị dâu để quần áo ở đâu vậy ạ? Con tìm khắp nơi cũng không thấy.
"
Lần này Diệp Kiều trở về, Viên Hiểu Quyên đã nhờ cô mang thêm đồ đến cho cô ấy.
Hai vợ chồng họ ở lại thành Bắc Hà đã lâu, quần áo mang theo lúc trước không đủ mặc.
Trương Thúy Thúy nghe thấy giọng của cô hỏi, bà vừa lau tay vừa đi ra.
"Hôm qua mẹ lấy quần áo bông của chúng ra phơi, tranh thủ lúc trời còn nắng mới cất đi, đợi chút mẹ đi tìm cho con.
"
Thấy mẹ chồng lôi từ trong gầm giường ra một cái hộp lớn, ánh mắt Diệp Kiều ngưỡng mộ.
"Mẹ, đúng là chỉ có mẹ mới biết phải dọn dẹp như thế nào thôi.
"
"Chứ sao nữa! Quần áo bông phải bảo quản như thế này, đảm bảo năm sau sẽ đẹp như mới, đánh một cái là có thể mặc được. Bông bên trong vẫn mềm mại.
"
Trương Thúy Thúy cười lớn, truyền lại kinh nghiệm hàng chục năm của mình cho con dâu.
"Con và A Thừa ở thành phố cũng có thể bảo quản quần áo theo kiểu này, chúng ta xuất thân từ nông dân nghèo nên phải học cách tiết kiệm. Thằng nhóc A Thừa này sau khi có tiền thì tiêu xài phung phí, không biết tiết kiệm chút nào. Kiều Kiều à, con phải dạy thằng bé thật tốt! Không thể để nó quen được!
"
Trương Thúy Thúy đau đầu mỗi khi nghĩ đến đồ điện trong nhà của đứa con thứ ba toàn là tiền mồ hôi nước mắt cả đấy!
Diệp Kiều chột dạ sờ sờ mũi: "Dạ được mẹ, con sẽ để mắt tới anh ấy ạ.
"
Trên thực tế, cô cũng tiêu xài không ít hơn so với Lục Thừa bao nhiêu.
Trước khi xuyên sách, Diệp Kiều đã tự do về tài chính, lúc mới vừa xuyên vào thời đại khó khăn này, cô không còn lựa chọn nào khác nên đành chịu, bây giờ trong tay cô và Lục Thừa đã dư dả cho nên chắc chắn bọn họ phải cố gắng hết sức để tạo ra một môi trường thoải mái hơn cho chính mình.
"Thằng bé có nói lần này đi Thâm Thành thì bao giờ mới trở về không?"
Trương Thúy Thúy đột nhiên nghĩ đến vấn đề này “Lần trước hai con đã đi hơn nửa năm.
”
Diệp Kiều không dám nói cho bà ấy biết rằng lần trước cô không chỉ đến Thâm Thành mà còn tình cờ đến Hồng Kông vài ngày.
"Sản phẩm mới của nhà máy họ đang ở giai đoạn quan trọng nhất, anh ấy phải đến đó theo dõi, chắc khoảng một tuần nữa sẽ trở lại.
"
"Vậy thì tốt. Hai vợ chồng các con cũng không thể ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều được" Trương Thúy Thúy gấp gọn mấy quần áo bông giúp cô, bà nhét vào túi hành lý, còn quỳ lên để đè xuống.
Diệp Kiều cũng hỗ trợ cột chặt túi hành lý lại.
Trương Thủy Thủy nói: “Châu Châu năm nay đã 4 tuổi rồi, con và A Thừa cũng có thể suy xét một chút, có thêm đứa thứ hai.
”
Cũng không biết có chuyện gì xảy ra với con cái trong nhà này nữa, hầu hết các cặp vợ chồng trẻ trong làng đều có thể ba năm hai đứa rồi, nhưng hai cô con dâu của bà lại không vội gì cả, sau khi sinh một đứa, lại có vẻ như nhiệm vụ đã được hoàn thành vậy.
Diệp Kiều cười gật đầu: "Dạ, con và A Thừa cũng đang suy nghĩ.
"
Trên thực tế, cô và Lục Thừa cũng không có kế hoạch có đứa thứ hai. Hai người đều có việc riêng bận rộn, chăm sóc một mình Châu Châu cũng có chút mệt mỏi, thật sự không muốn có thêm đứa thứ hai.
Hơn nữa, Diệp Kiều đã đọc qua nguyên tác, cô rất thương Châu Châu và muốn dành cho cô bé nhiều tình cảm hơn, cô không dám chắc rằng sau khi mình sinh đứa thứ hai, cô sẽ yêu thương bé được như Châu Châu lúc này.
Điều này rất bất công với đứa bé đó.
Để tránh cho cả hai đứa trẻ đều chịu ấm ức, Diệp Kiều và Lục Thừa đã bàn bạc từ trước, dự định chỉ có một Châu Châu thôi.
Bây giờ vẫn còn 4 đến 5 năm nữa trước khi ban hành chủ trương kế hoạch hóa gia đình, cô và anh chỉ cần lừa bà đến năm 1982 thôi, đến lúc đó Trương Thúy Thúy sẽ không thể tiếp tục giục sinh con được nữa.
Những gia đình thực hiện kế hoạch hóa gia đình có thể nhận được "Giấy chứng nhận con một" do nhà nước cấp, điều mà Diệp Kiều thực sự rất mong muốn.
"Bác cả!
"
Trong sân truyền đến tiếng Châu Châu reo lên vui vẻ. Diệp Kiều nghiêng người nhìn ra ngoài, thấy chị cả Lục Giai xách theo đồ bước vào cửa.
“Châu Châu, đến đây nào! Để bác ôm một cái nào!
” Lục Giai đưa tay sờ đầu nhỏ của Châu Châu, cô ấy khom lưng bế bé lên, dùng cảm nhận của đôi tay để ước lượng trọng lượng của cô bé.
“Ai da, Châu Châu nhà ta đã cao lớn hơn rồi! Bác ôm không nổi nữa rồi.
”
“Hi hi hi.
”
Châu Châu thân mật ôm cổ cô ấy và dụi đầu vào.
“Châu Châu đã lớn rồi.
”
“Đúng, đúng, Châu Châu đã đứng gần bằng chân của bác rồi nè.
”
Một tay Lục Giai xách theo túi lớn túi nhỏ, còn một bàn tay khác thì nắm tay Châu Châu.
“Chị cả.
” Diệp Kiều đi ra cửa phòng chào cô ấy một tiếng.
“Kiều Kiều, sao em lại ở trong phòng của Hiểu Quyên vậy?”
Trương Thủy Thủy cũng xách theo túi hành lý túi đi ra: “Mẹ và Kiều Kiều đang sắp xếp lại quần áo bông. Sao hôm nay con lại về đây vậy?”
Ánh mắt Lục Giai thoáng lập loè một chút, cô ấy nâng tay lên: “Mẹ, con mang sữa mạch nha đến cho ba và mẹ nè.
”
“Không cần phí tiền như vậy đâu, mẹ và ba đều không thiếu thứ gì mà.
”
Mặc dù ngoài miệng Trương Thúy Thúy trách cô ấy, nhưng trên mặt bà lại cười tươi như hoa.
“Mẹ, con đem quần áo bông này để lên xe trước nhé.
”
Diệp Kiều thấy hai mẹ con bà dường như có chuyện gì đó muốn nói riêng với nhau, nên cô đã lấy túi hành lý từ trong tay Trương Thúy Thúy xách ra xe jeep đang đậu ngoài cửa sân.
“Châu Châu, đi cùng với mẹ đem lên xe luôn nha. Con phụ mẹ một chút nhé.
Trương Thúy Thúy dẫn con gái lớn về phòng mình, kéo cô ấy ngồi xuống.
“Con nói đi, có phải trong nhà lại phát sinh chuyện gì hay không?”
“Mẹ.
” Lục Giai mới vừa kêu lên một chữ này, vành mắt cô ấy đã lập tức đỏ lên. “Mẹ, hôm nay Ái Quốc đã ôm một đứa nhỏ về.
”
“Như vậy là sao?” Trương Thúy Thúy nghe không hiểu.
Lục Giai cắn môi, âm thanh giống như là bị nghẹn từ trong cổ họng mà phát ra.
“Anh ta nói con không sinh được đứa con nào, sau này hai người già rồi thì không có con cái lo cho mình. Cho nên anh ta đã mua một đứa trẻ từ bên ngoài...
.
”
Trương Thúy Thúy hít sâu một hơi, đưa tay ra nắm lấy con gái.
“Nó mua từ bọn buôn người sao?!
”
“Anh ta nói là người ta không cần đứa con này, lúc đầu con cảm thấy rất kỳ lạ, nhà nào lại không cần một đứa bé trai khỏe mạnh như vậy chứ? Nhưng mà anh ta đã đưa ra lời thề, cho nên con cũng đã tin tưởng anh ta.
Con không biết gì, ngày đêm chăm sóc đứa bé đó, không cần quan tâm mình vừa khổ vừa mệt, lúc nó khóc, nó đói, hay là lúc nó đi vệ sinh, dù cho con đang ngủ trên giường cũng có thể lập tức nhảy dựng lên để lo lắng cho nó.
Con nghĩ chỉ cần con đối tốt với đứa bé đó, xem nó trở thành đứa con mình đẻ ra mà chăm sóc, nuôi dạy, dưỡng dục, chờ đến khi nó trưởng thành cũng có thể hiếu thuận với con và Ái Quốc.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!