“Có thể nha, hiện tại chúng tôi cũng đang sắp xếp lại đồ dùng mà thôi, không có gì là không thể nhìn thấy.
”
“Mời vào đi. Ngày hôm qua ba mẹ tôi cũng tới, bọn họ rất tò mò ký túc xá của tôi trông như thế nào.
”
“Cảm ơn mọi người.
” Diệp Kiều cười, cảm thấy bạn cùng phòng của cô khá thân thiện.
Cô đi ra ngoài, gọi nhóm người Lục Thừa đi vào bên trong, đồng thời giới thiệu họ với những người bạn cùng phòng.
Trương Thúy Thúy và Lục Kiến Quốc chỉ nhìn xung quanh cửa và rời đi ngay sau khi thỏa mãn trí tò mò.
Lục Thừa ôm Châu Châu trong lòng đi đến bên giường của Diệp Kiều.
Diệp Kiều đến muộn, nếu cô muốn một chiếc giường ngủ tốt thì chắc chắn sẽ không còn, hiện tại chỉ còn trống chiếc giường ngủ ở giữa bên phải.
Lục Thừa cao nhìn thoáng qua thảm lót chân, cảm thấy rằng nó khá sạch sẽ.
Chu Đình Đình cười và nói: “Ngày hôm qua tôi cũng đã lau dọn giường cho bạn rồi.
”
Diệp Kiều đưa tay chạm vào nó, không có hạt bụi nào cả, vì vậy cô không cần phải lau nó, cười nói: “Thật sạch! Xem ra tôi có thể trực tiếp trải chiếu đơn lên rồi.
”
Vẻ mặt của Chu Đình Đình càng vui vẻ hơn: “Kiều Kiều, lát nữa cậu có định lau bàn không? Nước sôi tớ mới đun vào buổi sáng, cậu có thể dùng”
“Được, Đình Đình, cảm ơn cậu.
” Diệp Kiều cũng rất vui khi gặp một người bạn cùng phòng nhiệt tình như vậy khi mới vào trường, cô nhìn về phía Lục Thừa.
“Thừa, anh hãy giúp em xách hành lý lên nhé.
”
Lục Thừa gật đầu, đặt Châu Châu xuống: “Châu Châu, con ở với mẹ nhé.
”
“Dạ, Châu Châu sẽ giúp mẹ dọn bàn.
” Châu Châu không thể chờ đợi để leo lên ghế sau khi cô bé được để xuống đất, đôi tay nhỏ bé của cô bé bám vào bên cạnh bàn.
Diệp Kiều nhanh chóng nắm lấy tay cô bé nói: “Đừng chạm vào nó, sau khi mẹ lau sạch con mới có thể chạm vào.
”
Lục Thừa rời đi, cảm giác chật chội trong ký túc xá ngay lập tức biến mất.
“Kiều Kiều, đây là con gái của cậu sao?” Tôn Giai ngồi trên giường với một cuốn sách trên tay, nghiêng người về phía giường, ánh mắt vui vẻ nhìn Châu Châu.
“Cô bé thật dễ thương.
” Bụ bẫm, nuôi dưỡng thật là tốt nha.
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một cô bé xinh đẹp và trắng trẻo đến như vậy.
”
“Có phải bé tên là Châu Châu không?” Vừa rồi họ nghe thấy Lục Thừa gọi cô bé.
Diệp Kiều bế con gái ra khỏi ghế, để cô bé ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ mà Chu Đình Đình đưa cho cô, vuốt tóc bé và tươi cười giới thiệu cô bé với mọi người.
“Đúng vậy, đây là con gái của tớ, tên là Lục Minh Châu, tên ở nhà là Châu Châu, năm nay con bé được bốn tuổi rồi.
”
Châu Châu hợp tác duỗi bốn ngón tay ra: “Châu Châu năm nay bốn tuổi ạ.
”
“Thật đáng yêu quá!
” Chu Đình Đình mỉm cười, ngồi xổm bên cạnh Châu Châu, hai tay chống cằm. “Châu Châu, con có muốn cùng mẹ con đi học hay không?”
“Đi học?” Mắt Châu Châu sáng lên, cô bé háo hức quay đầu nhìn mẹ. “Châu Châu có thể đi chứ ạ?”
Diệp Kiều lắc đầu: “Dì Đình Đình chỉ đang nói đùa với con thôi.
”
Biết mình hỏi sai câu hỏi, Chu Đình Đình sợ làm đứa trẻ khóc nên vội vàng lấy trong túi ra một món đồ mới: “Ha ha ha ha, không ngờ Châu Châu của chúng ta lại là một đứa bé hiếu học, cùng cô chơi một trò chơi thì sao nào?”
Châu Châu nghiêng đầu: “Trò chơi gì ạ?”
“Con nghĩ đây là gì?”
“Khối rubik ạ!
” Châu Châu nhìn khối lập phương trước mặt, lớn tiếng đáp.
Chu Đình Đình bị sốc liền hỏi lại: “Châu Châu đã nhìn thấy nó rồi sao?”
Khối rubik này là quà năm mới từ anh trai cô ấy. Anh trai cô ấy là nhân viên Bộ Ngoại giao, anh ấy đã đến thành phố Hồng Kông vào năm ngoái và mua nó ở đó.
Khối rubik được làm một cách tinh xảo, đầy đủ màu sắc, hoàn toàn khác với tông màu đơn điệu của Trung Quốc vào thời điểm này.
“Hì hì.
” Châu Châu che lại cái miệng nhỏ của mình, cười để lộ chiếc răng dễ thương. “Chú Hạ đã đưa nó cho Châu Châu.
”
Trong những năm qua, gia đình Diệp Kiều và Hạ Tấn Thành cũng không hề mất liên lạc. Chiếm lĩnh một thị trường lớn ở thành phố Hồng Kông, Hạ Tấn Thành luôn muốn kiếm thêm lợi nhuận.
Hạ Tấn Thành rất giàu có, mỗi lần đến đây đều mang rất nhiều quà cho Châu Châu, phần lớn là đồ ăn và đồ chơi, rất thích hợp với trẻ con, Diệp Kiều cũng không ngăn cản.
“Thật tốt, vì Châu Châu đã biết luật chơi nên chúng ta hãy chơi nó đi.
”
Thấy con gái mình chơi rất vui với Chu Đình Đình, Diệp Kiều bắt đầu làm việc của mình.
Vẫn còn một vài mảnh giấy bị ai đó bỏ lại trong tủ quần áo và ngăn kéo bàn, cô sẽ dọn sạch chúng trước và ném chúng vào thùng rác.
“Hãy dùng chậu của tớ này.
” Không biết từ lúc nào Tôn Giai đã bước xuống giường, trong tay cầm một chậu rửa mặt và một miếng giẻ.
“Lúc nãy tớ đã dùng rồi, cũng đã giặt sạch sẽ, cậu có thể sử dụng nó, không cần tốn tiền mua cái mới.
”
Khi mới đến ký túc xá, họ đã cố ý mua nó, cũng không thể dùng xong là vứt đi được, vừa hay có thể cho Diệp Kiều mượn dùng.
“Cảm ơn.
” Diệp Kiều nhận lấy và mỉm cười cảm ơn.
“Không có gì, tớ sẽ rót cho cậu ít nước ấm.
” Tôn Giai trông rất xinh xắn, đôi mắt tương đối to nhưng dưới mắt lại có quầng thâm dễ thấy cho nên trông cô có vẻ hơi phờ phạc.
Với sự giúp đỡ của bạn cùng phòng, Diệp Kiều nhanh chóng lau bàn và tủ hai lần, mở chúng ra cho khô.
Mùa đông ở thủ đô rất khô, cộng với trong phòng có hệ thống sưởi, chỉ trong vài phút, bàn tủ đã khô ráo.
Vừa đúng lúc Lục Thừa cũng đã khiêng hết tất cả đồ dùng của cô lên trên đây.
Anh, Trương Thúy Thúy và Lục Kiến Quốc mỗi người mang một cái túi lớn.
Diệp Kiều vội chạy đến giúp đỡ.
Sau hơn nửa giờ, giường đã được dọn xong, trong tủ treo vài bộ quần áo để thay, sách vở đặt trên bàn.
Giường của Diệp Kiều đã thành hình.
“Đình Đình, tối nay lớp chúng ta có sự kiện gì không?” Diệp Kiều định hôm nay sẽ ở lại với gia đình nên trên đường đi ra ngoài cô đã hỏi Đình Đình.
Thật trùng hợp, sáu người trong ký túc xá của họ đều là sinh viên năm nhất khoa ngoại ngữ, họ sẽ có thể cùng học với nhau.
“Có! Bảy giờ tối nay, các cố vấn sẽ điểm danh. Chúng ta cần tập trung tại phòng học giảng dạy 101 trước mười phút. Cậu chắc đã nhìn thấy tòa nhà giảng dạy số 5 khi cậu vào trường đúng không? Nó ở ngay đối diện cổng trường đó. Tớ nghe nói rằng trong tương lai hầu hết các khóa học bắt buộc của chúng ta đều sẽ được dạy trong tòa nhà giảng dạy số 5.
Chu Đình Đình khoa tay múa chân, cố gắng làm rõ vị trí của tòa nhà giảng dạy số 5.
“Tớ đã thấy rồi.
” Diệp Kiều ghi lại thời gian và địa điểm tập trung rồi một lần nữa rời đi ký túc xá.
Sau khi cô rời đi, những người khác cũng không tránh được mà bàn luận ít chuyện về cô.
Triệu Hồng vẫn luôn không nói gì chỉ nhẹ nhếch miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng.
“Tôi cảm thấy rằng Kiều Kiều không phải tới để đi học...
.
”
Ai đi học đại học mà lại kéo cả gia đình theo cùng?! Không chỉ mang theo chồng còn con gái mà còn đưa bố mẹ chồng?!
Tiền Linh nằm ở giường bên cạnh lập tức nói: “Nhà chồng hẳn có gia cảnh tốt, tớ biết quần áo của Kiều Kiều đang mặc! Đó là một thương hiệu từ Thâm Thành! Nó tên là Phái, nghe nói quý lắm!
”
Thương hiệu quần áo của Diệp Kiều và Viên Hiểu Quyên thực ra là quần áo của phụ nữ JJ, nhưng vì logo là biểu tượng của a nên dần dần, nhiều người gọi nó là “Phái”, phổ biến hơn cả cái tên chính thức của thương hiệu.
Tiền Linh đôi mắt lấp lánh, vui vẻ nói: “Tớ thực sự ghen tị với cô ấy đấy! Qua là một người thành công mà! Được nhận vào Bắc Đại, còn kết hôn, lại đã sinh con rồi, sau khi tốt nghiệp thì có thể toàn tâm toàn ý cho công việc nữa!
”
Tôn Giai trở lại với vẻ ngoài thờ ơ ban đầu, sau khi nụ cười tắt dần, cô ấy càng trở nên phờ phạc, giọng nói mệt mỏi: “Cũng chưa chắc.
.
. Có lẽ cô ấy sẽ trở về với gia đình sau khi tốt nghiệp. Có người đàn ông nào muốn để vợ mình đi làm việc đâu.
”
Có điều gì đó chợt nảy ra trong đầu, vẻ mặt của Tôn Giai càng trở nên cay đắng hơn.
Lý Giai Du là người hướng nội nhất trong năm người. Cô ấy chỉ im lặng lắng nghe và không bày tỏ ý kiến gì
Chu Đình Đình đảo mắt, lấy một túi lớn hạt dưa trắng đục trên bàn, chia cho mọi người một nắm: “Để tớ nói cho các cậu biết, điểm môn ngoại ngữ của Diệp Kiều là cao nhất trong khoa của chúng ta đấy!
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!