Hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ, hợp đồng lớn như vậy cứ thế được hoàn thành. Thậm chí sau khi Hạ Tấn Thành ký tên vào hợp đồng ngay lập tức ra lệnh cho thư ký chuyển cho thành phố Bắc Hà 5000 đồng để làm tiền đặt cọc.
5000 đồng thật sự là một số tiền rất lớn. Làm cho thị trưởng Miêu kích động đến mức nói không nên lời.
Hạ Tấn Thành không tiếp tục chạm cốc với thị trưởng Miêu và những người khác mà quay đầu nhìn về phía Diệp Kiều đang tiếp khách, cười hỏi.
“Xưởng trưởng Diệp, đây là lần đầu tiên tôi đến Thâm Thành cho nên đối với nơi này tôi không có hiểu biết nhiều, cô có thể giới thiệu cho tôi biết, ở Thâm Thành này có nơi nào thú vị được không”?
Khoé miệng của Diệp Kiều khẽ giật, người này đã biết rõ còn cố tình hỏi để làm gì chứ. Không phải Hạ Tấn Thành đã biết từ trước rồi sao?
Diệp Kiều không trả lời nhưng thị trưởng Miêu lại trả lời thay cô.
Ông ấy vui vẻ vỗ tay: “Vậy sao? Hoá ra đây là lần đầu tiên Hạ tổng đến Thâm Thành sao? Thật là trùng hợp, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Diệp của chúng tôi đến Thâm Thành. Vừa hay, hai người có thể kết thành bạn đi tham quan, khám phá Thâm Thành vài ngày. Tôi sẽ sắp xép hướng dẫn viên du lịch cho hai người. Một nhóm ba người cũng không quá nhàm chán.
”
Nhìn thấy thị trưởng Miêu và những người khác phối hợp như vậy, trong mắt Hạ Tấn Thành hiện lên ý cười, anh ta nâng ly hướng về phía thị trưởng Miêu.
“Vậy, làm phiền thị trưởng Miêu, lần này tôi đến đây thật sự không có sắp xếp hướng dẫn viên du lịch.
”
“Ha ha ha ha, đây đều là chuyện nhỏ, ở đây tôi có quen vài người bạn.
”
Thị trưởng Miêu rất tự tin. Trước khi ông đến tham gia hội chợ thương mại lần này ông đã làm quen với mọi người ở đây trước, cho nên để tìm một người có thể đưa Hạ Tấn Thành và Diệp Kiều đi thăm quan hoàn toàn không có vấn đề gì khó khăn. Cứ như vậy hành trình những ngày tiếp theo của Diệp Kiều được sắp xếp hết sức rõ ràng.
Tại ga tàu hoả Thâm Thành.
Diệp Kiều nhìn thị trưởng Miêu và những người khác bước vào nhà ga, bàn tay giơ lên của cô thật lâu chưa buông xuống. Thị Trưởng Miêu và những người khác trở về trước.
Lượng đơn đặt hàng mà xưởng thực phẩm Hạ Hoà nhận được lần này quả thật rất lớn, với quy mô của xưởng thực phẩm bây giờ nhất định sẽ không thể nào sản xuất kịp. Trước đây Diệp Kiều xin mở rộng xưởng thực phẩm là vì cô đã tính toán đến vấn đề này từ lâu.
Diệp Kiều cảm thấy may mắn vì cô đã sớm viết báo cáo, đem mảnh đất hoang phía sau nhà ăn lớn thôn Hạ Hà để mở rộng quy mô xưởng thực phẩm. Nhà máy của bọn họ chỉ có hai dây chuyền sản xuất, cho nên việc sản xuất tương ớt sẽ có hạn.
Lần này, để có thể kiếm được ngoại hối, tin chắc rằng thị trưởng Miêu thực sẽ phê duyệt báo cáo của cô, để cho bọn cô có thể nhận được nhiều máy móc hơn.
“Những ngày tới nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
” Trên gương mặt Diệp Kiều lộ ra nụ cười tràn ngập hy vọng.
“Xưởng trưởng Diệp, có phải chúng ta nên rời đi rồi hay không?” Một giọng nói cà lơ cà phất truyền vào tai cô, nụ cười trên gương mặt Diệp Kiều ngay lập tức biến mất, cô đặt tay xuống và xoay người.
Cách cô vài bước chân, Hạ Tấn Thành lười biếng đứng dựa vào lan can, bộ dạng công tử phóng đãng kia của anh ta làm người ta muốn đưa tay đánh vào đầu anh ta một cái.
Tuy nhiên, Hạ Tấn Thành như vậy lại làm cho những người qua đường bất kể là nam hay nữ đều luôn nhìn trộm anh ta
Liếc mắt một cái...
.
.
.
.
Hai mắt.
.
.
.
.
.
“Xưởng trưởng Diệp? Đồng chí Tiểu Diệp? Kiều Kiều?” Khoé miệng Diệp Kiều giật giật, cô thật sự không quen người nay.
“Đừng! Cứ gọi tôi là Tiểu Diệp là được!
”
Hạ Tấn Thành thay đổi tư thế, cười tủm tỉm, bộ dạng rất muốn ăn đòn. “Vậy tôi sẽ gọi cô là Tiểu Diệp.
”
Tốt lắm, từ nhân loại bây giờ biến thành thực vật rồi.
“Ha ha ha ha, chúng ta đi thôi. Hướng dẫn viên du lịch đã đợi chúng ta rất lâu rồi, buổi chiều, chúng đi dạo ở bờ sông trước đi. Nghe nói kiến trúc ở đó có lịch rất lâu đời.
”
Trước khi rời đi, thị trưởng Miêu đã tìm cho Hạ Tấn Thành và Diệp Kiều một người hướng dẫn viên du lịch rất chuyên nghiệp.
Ba ngày tiếp theo, hướng dẫn viên du lịch đưa bọn họ đi thăm quan tất cả các địa điểm ở Thâm Thành. Đi qua các con phố mang đậm chất phương Tây, lại đến bờ sông, đi dọc theo bờ sông và ghé thăm rất nhiều ngõ phố kiểu Hoa.
Diệp Kiều đi đến mức đau cả chân, buổi tối sau khi trở về khách sạn, vừa nhìn thấy Lục Thừa cô liền làm nũng, muốn anh bế cô lên tầng. Sau đó lại oán trách Hạ Tấn Thành có bệnh, thích đi bộ.
Nếu bây giờ cô có điện thoại di động, Diệp Kiều dám khẳng định số bước mà cô đi nhất định phải vượt qua hai vạn bước.
Mỗi ngày hai vạn bước!
Hạ Tấn Thành này thật sự có thói xấu!
Ngày thứ ba, cuối cùng hai người bọn họ không tiếp tục “Thi đi bộ” nữa, hướng dẫn du lịch đưa bọn họ đến bờ biển .
.
.
.
.
. đến chợ hải sản.
“Tiểu Diệp, cô cảm thấy con tôm hùm này thế nào?”
Hạ Tấn Thành ngồi xổm trước chiếc thuyền nhỏ của người ta, nhìn con tôm hùm lớn liền không đi nữa.
Dù sao Thâm Thành cũng là thành phố ven biển, Thâm Thành hiện tại so với các đô thị cấp 1 của thế kỷ 21 không thể nào bằng.
Năm 1973 Thâm Thành trở thành trung tâm thành phố, bên ngoài Thâm Thành có rất nhiều vùng đất nông nghiệp rộng lớn cùng các làng chài nhỏ.
Các thôn dân ở làng chài nhỏ sống chủ yếu dựa vào việc đánh bắt cá, họ sẽ lái những con thuyền nhỏ ra khơi, sau khi đánh bắt được mẻ hải sản tươi ngon thì mới trở về. Hàng ngày, khoảng 10 giờ sáng là thời điểm chợ hại sản nhộn nhịp nhất.
Những chiếc thuyền đánh cá nhỏ xếp thành hàng là những quầy hàng, người dân địa phương đến mua hải sản tươi lại. ngon từ sáng sớm, cả vùng biển tấp nập người qua
Ba người nhóm Diệp Kiều thật vất vả mới có thể chen chân vào đám đông, Hạ Tấn Thành liền chỉ vào một con tôm hùng vô cùng lớn, vẻ mặt vô cùng hứng thú.
“Tôi cảm thấy không ngon.
.
.
.
.
.
’’
Qua vài ngày tiếp xúc với Hạ Tấn Thành, Diệp Kiều cũng biết được tình tính của anh ta. Anh ta là một vị thiếu gia con nhà giàu tính cách khá trẻ con, lại có chút nóng nảy, nhưng lại rất dễ ở chung, càng đối xử với anh ta giống như những người bạn bình thường thì anh ta sẽ càng vui vė.
Cho nên, Hạ Tấn Thành ngồi xổm, Diệp Kiều liền đứng, cô chỉ hơi cúi đầu liếc mắt nhìn con tôm hùm lớn, liền quay đầu nhìn đi nơi khác.
“Uy!
” Hạ Tấn Thành ngẩng đầu nhìn Diệp Kiều, đôi mắt chớp chớp. “Tiểu Diệp à.
.
.
.
.
. Chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi .
.
.
.
. chúng ta cũng được xem như bạn bè tốt đúng không?”
Diệp Kiều âm thầm trợn trắng mắt. Quen biết thật lậu sao? Nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn ngày, còn là bạn tốt của nhau, thằng nhãi này thật là nóng vội.
“Tiểu Diệp, cô xem cô nấu ăn rất ngon nhưng tại sao sao keo kiệt như vậy chứ? Vì sao không thể làm làm đồ ăn ngon cho tôi? Sớm biết vậy, tôi không nên ký hợp đồng nhanh như thế rồi. Nếu hiện tại chưa ký hợp đồng, cô nhất định xem tôi giống như thượng để để chiều chuộng”
Vì sao lúc trước Hạ Tấn Thành hắn lại gấp gáp đi tìm Diệp Kiều như vậy chứ? Còn không phải bởi vì sau khi Hạ Tấn Thành ăn dĩa cơm chiên trứng của Diệp Kiều liền nhớ mãi không quên sao.
Nhưng mà, rõ ràng anh ta mua được tương ớt, cũng đem tương ớt giao cho đầu bếp chính của Yến Cẩm Đường, nhưng vị đầu bếp kia làm cơm chiên trứng lại hoàn toàn không có mùi vị giống như Diệp Kiều làm.
Từ trước đến nay, Hạ Tấn Thành là người muốn gì có đó, anh ta rất kiêu ngạo, nhưng trong ba ngày qua anh ta đã ám chỉ rất nhiều lần về vấn đề này.
Tuy nhiên, Diệp Kiều không hiểu anh ta, cho nên vẫn không hiểu ý tứ của anh ta là gì.
Không còn cách nào khác, hôm nay Hạ Tấn thành chỉ có thể yêu cầu hướng dẫn viên du lịch đưa bọn họ đến chợ hải sản, trực tiếp chọn nguyên liệu nấu ăn
Tôi thật là quá thông minh! Hạ Tấn Thành tự cho mình một like ở trong lòng. Lúc này Diệp Kiều mới thật sự hiểu ra? “Anh muốn tôi nấu đồ ăn cho anh sao?”
Nói xong, cô ngay lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn tôm hùm.
“Con anh chỉ không được, nó quá lớn, ăn sẽ không mềm.
”
“Ồ? Vậy tôi nên chọn con nào đây?” Hạ Tấn Thành hứng thú hỏi.
“Chọn con kia đi, trên lưng nó có vết vằn nhạt, chứng tỏ nó chỉ vừa mới trưởng thành, chất lượng thịt chắc chắn sẽ rất ngon .
.
.
.
”
Hai người ghé vào mấy quầy hàng, mua được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Hạ Tấn Thành vừa đi vừa cười tủm tỉm, hai tay đút vào túi, bước đi vô cùng tiêu sái.
Diệp Kiều xách theo vài cái túi đi theo phía sau anh ta, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ. Bởi vì lúc này cô đang nghĩ, mua nhiều nguyên liệu ngon như vậy, đợi lát nữa làm nhiều thêm một chút, buổi tối cô có thể ăn cùng với Lục Thừa, thật sự rất hạnh phúc.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!