” Vẻ mặt của Viên Tiểu Quyên một lời không thể diễn tả hết được.
“Thành thật mà nói, chị nghĩ điều kiện của Hiểu Tĩnh đã rất tốt. Cha mẹ cô ấy đều là công nhân trong thị trấn, hiện tại họ vẫn có công việc, và họ sẽ có lương hưu khi về già. Cô ấy cũng có công việc ổn định, dù mang bầu nghỉ sinh vẫn có thêm thu nhập, bao nhiêu người muốn cưới cô ấy.
Trong thời gian nghỉ sinh, Nhậm Hiểu Tĩnh cũng tìm công nhân thuê ngoài cho nhà máy quần áo, thuê thêm các nữ công nhân ở thôn Hạ Hà, lương cơ bản trong thời gian nghỉ sinh còn được cộng thêm tiền thưởng hiệu suất làm việc, quả là rất nhiều tiền.
”
“Nếu chị là mẹ chồng của cô ấy, chị sẽ đối xử với Hiểu Tĩnh như một báu vật. Nhưng còn mẹ chồng của cô ấy thì sao? Nhưng lại tựa như bị ác quỷ xui khiến, nhất định phải giẫm đạp cô đến cùng, hở một chút là bắt cô làm việc nhà nấu nướng. Cô đang mang thai chín tháng, bị mẹ chồng bắt đi đến đại lý cung ứng và tiếp thị để mua xì dầu, Hiểu Tĩnh trên đường đi mua xì dầu bị ngã nên mới bị sinh non.
”
Diệp Kiều yên lặng lắng nghe, thật lâu sau mới thở dài
“Hiểu Tĩnh tính tình khá kiêu ngạo, mẹ chồng nói với cô vài câu cũng không nhịn được liền nói lại, thì ra mẹ chồng chưa bao giờ thích cô ấy cả…”
“Chỉ là trước đây Tiểu Tinh và chồng của cô quan hệ rất tốt, mẹ chồng cũng không dám làm ầm ĩ lên.
.
.
”
Có quá nhiều người đàn ông lừa dối vợ vì họ đang mang thai, Diệp Kiều không biết chuyện gì đã xảy ra với chồng của Nhậm Hiểu Tĩnh. Tuy nhiên, Nhậm Hiểu Tĩnh đã về nhà dưỡng thai và chờ sinh, còn chồng cô ở lại một mình trong nhà máy để làm việc, vợ chồng xa cách đã lâu, tình cảm vợ chồng tất nhiên cũng sẽ trở nên nhạt nhòa.
Viên Tiểu Quyên cảm thấy buồn bã: “Khi chị sinh con, liệu chị có bị đối xử như vậy hay không?”
“Sẽ không.
”
Diệp Kiều nói dứt khoát, nắm tay nhị tẩu.
“Chị ở với mẹ nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu tính của mẹ sao? Bà ấy là mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng. Còn anh hai yêu chị như vậy, chị xem, chị mới tới Thâm Thành, anh ấy không phải lập tức đã đi theo chị hay sao? "
Lục Kiện người vẫn thận trọng ngồi bên cạnh, nghe thấy lời này liền gật đầu tỏ thái độ, dõng dạc nói: “Hiểu Quyên, em đừng lo! Anh sẽ ở bên em khi em sinh con! Khi em mang bụng thai lớn lên một chút, anh mang nước tới rửa chân cho em.
"
Viên Hiểu Quyên vốn dĩ đang thấp thỏm lo lắng, nhưng khi nghe chồng của cô nói muốn rửa chân cho cô, hai má cô không tự chủ được đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh.
"Em không dám để anh rửa đâu, đại hỗn đản, chăm sóc em! Anh làm gì cũng không biết chừng mực. Kiều Kiều, khi chị sinh con, em nhất định phải ở bên cạnh chị!
”
Lục Kiện sờ sờ sau đầu, có chút khó hiểu tại sao vợ mình lại ghét bỏ mình như vậy.
Diệp Kiều cười gật đầu: “Chị cứ yên tâm! Trong thời gian ở cữ, em sẽ chăm sóc cho chị! Em sẽ nấu những bữa ăn phong phú cho chị trong thời chị ở cữ nhé! Bảo đảm chị ở cữ sẽ cảm thấy thoải mái, ra ở cữ liền khôi phục dáng vóc của thiếu nữ.
”
“Ha ha ha ha, Kiều Kiều, em nói cũng thật là phô trương đi.
”
Viên Hiểu Quyên bị Diệp Kiều chọc cười. Một lúc sau, cô liếm môi, lại có chút tò mò.
“Kiều Kiều, em nói xem ở cữ thì phải ăn thức ăn như thế nào? Nó có ngon không? Chị nghe người ta nói rằng mang thai thì không thể ăn đồ cay và muối trong thời gian ở cữ, chị nghe cảm thấy rất khó chịu.
”
Đây chính là tàn dư phong kiến a! Phụ nữ khi sinh con tiêu hao năng lượng và mất máu nhiều nhất, trong thời gian ở cữ cần bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng.
“Trước khi hậu sản mấy ngày, em sẽ làm cho chị cháo gà, cháo đậu đỏ, sinh đẻ thì ăn hai loại này, ba ngày sau có thể ăn canh cá trích, trứng gà, canh chân giò lợn, canh sườn bạch tuộc.
”
Khi nói đến các bữa ăn trong khi ở cữ, lượng kiến thức của Diệp kiều là rất lớn.
Như đã nói trước đây, kiếp trước Diệp Kiều làm đầu bếp có một khách hàng rất quan trọng này, hai người quen biết nhau quá nhiều năm, quan hệ giữa đầu bếp bình thường và khách hàng đã trở thành bạn bè từ lâu.
Khách hàng rất quan trọng này là một phụ nữ lớn tuổi sinh con đầu lòng đã 45 tuổi, dù gia đình khá giả và biết cách chăm sóc bảo dưỡng bản thân, rèn luyện sức khỏe nhưng đối với bất kỳ phụ nữ nào ở tuổi 45 mới sinh con là bước một nửa chân vào cửa địa ngục.
Hầu như từ khi cô ấy bắt đầu mang thai cho đến khi sinh nở thuận lợi, Diệp Kiều luôn ở bên cạnh cô, quán xuyến mọi việc ăn uống của cô ấy.
Khi bị ốm nghén, Diệp Kiều đã tìm kiếm trong các cuốn sách cổ và tìm thấy công thức bí mật của triều đình, vì vậy cô đã ăn trái cây khô mà Nhậm Hiểu Đình đưa cho để ăn cho hết buồn nôn.
Sau này, khi đứa con trong bụng cô lớn dần, vị khách hàng rất quan trọng này cũng phải chịu nhiều đau đớn về thể xác và Diệp Kiều đã giúp cô ấy vượt qua
Diệp Kiều trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, tự hỏi hiện tại cô ấy có khỏe không?
Người chồng trẻ hơn cô gần hai chục tuổi mà vẫn ân cần, liệu có còn săn sóc chiều chuộng cô hay không?
Chỉ nghe thực đơn, Viên Hiểu Quyên trong lòng đã có suy nghĩ muốn ăn ngay lập tức.
Đặt tay lên bụng, cô thầm nói với đứa con trong bụng: Con ơi, đến lúc mẹ sẽ cho con một nửa phần ăn ngon! Con phải nhanh chóng lớn nhé! “Nói đến bữa ăn trong khoảng thời gian ở cữ.
.
.
” Diệp kiều đột nhiên nghĩ đến những công thức nấu thuốc mà cô đã tìm thấy.
Vào thời điểm đó, Diệp Kiều sợ rằng điều gì đó có thể xảy ra với khách hàng rất quan trọng của mình, nhưng cô ấy đã tham khảo ý kiến của nhiều thầy thuốc hàng đầu Trung Quốc và chuẩn bị rất nhiều công thức thuốc cho cô ấy, để đề phòng, mặc dù cuối cùng nó cũng không cần dùng tới.
“Em nhớ rằng có một đơn thuốc dành riêng cho chứng rong kinh sau sinh.
” Diệp Kiều nỗ lực nhớ lại.
Trong lúc ba người đang ngồi nghỉ ngơi, đầu bếp đã nhanh chóng dỡ tương ớt cất đi.
Tương ớt được vận chuyển trong những thùng lớn. Sau khi đến Thâm Thành, những thùng lớn này sẽ được chuyển vào các thùng chứa và vận chuyển bằng đường thủy đến Thành phố Hồng Kông. Sau khi đến Thành phố Hồng Kông, gia đình họ Hạ sẽ tiến hành đóng gói tiếp.
Để thích ứng với thành phố Hồng Kông* và thị trường quốc tế, gia đình họ Hà sẽ thiết kế lại bao bì và nhãn hiệu của tương ớt. *Thành phố Cảng Thành sau này mình sẽ sửa lại là Hồng Kông nhé!
Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, Diệp Kiều và những người khác đã thỏa hiệp về vấn đề này.
Ngoại hối thực so với thương hiệu cá nhân, đương nhiên tiền quan trọng hơn.
Diệp Kiều đến hoàn tất các thủ tục, bàn giao với người của Tập đoàn họ Hạ ở tại Thâm Thành, sau đó đưa Lục Kiện và Viên Hiểu Quyên về nhà.
Đến khu nhà, Viên Hiểu Quyên vô cùng ngạc nhiên. Lần đầu tiên cô nhìn thấy kiến trúc tòa nhà như vậy.
“Giống hệt những tòa kiến trúc thường thấy trong tranh!
”
Những bức tranh thời đại này đều là những người đẹp cổ điển, giống như người đẹp sườn xám Thượng Hải trên hộp kem, và sẽ có những tòa nhà phía sau những người đẹp đó, phong cách Giang Nam, hoặc Trung Quốc và phương Tây. Kết hợp hoàn hảo.
Tòa nhà chính của sân lớn này được Lục Thừa và Diệp Kiều mua là sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, phong cách của tòa nhà kiểu phương Tây có một sân kiểu Trung Quốc bên ngoài và chắc chắn là không thể thiếu tầng lầu và gian phòng
“Anh hai, chị dâu, buổi tối hai người có thể ngủ ở đây, đồ đạc bên trong đều đã chuẩn bị xong, tôi có thể thay ga trải giường và chăn bông cho hai người. Trong lúc Lục Thừa phân chia phòng cho các anh em thì đã để dành hai phòng dùng để tiếp khách bất chợt ở lại.
”
“Không, không cần, để tụi chị tự làm!
”
Thấy Diệp Kiều muốn thay ga trải giường cho mình, Viên Hiểu Quyên vội vàng ngăn cản: “Không sao đâu, chị đang mang thai mà. Chị cứ ngồi xuống và nghỉ ngơi đi!
”
Diệp Kiều tránh bàn tay của nhị tẩu và nhanh nhẹn thay ga trải giường và chăn bông bằng những cái mới. Sau đó, Diệp Kiều đưa hai người đến cửa hàng Thừa Phong.
Lục Kiện nhìn người em trai thứ ba của mình chỉ trong vài tháng đã thành lập một cơ sở lớn như vậy ở Thâm Thành, trong mắt Lục Kiện hiện lên những cảm xúc phức tạp.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!