Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,502
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Một là không làm, còn nếu làm thì nhất định phải làm cho thật tốt. Đây là điều mà Diệp Kiều vẫn luôn hướng đến cho đến tận bây giờ. Giống như trước khi xuyên sách, tất cả các nhà hàng của Diệp Kiều đều làm ăn rất phát đạt.

Hai người nói là làm. Rất nhanh đã phân chia công việc cho nhau.

Diệp Kiều phụ trách tìm địa điểm, Viên Hiểu Quyên phụ trách phỏng vấn công nhân.

Việc tuyển dụng công nhân ở Thâm Thành so với ở thôn Hạ Hà nhanh hơn rất nhiều, thành phố này có tất cả mọi thứ, là nơi đối ngoại của Trung Quốc, cho nên thu hút rất nhiều người trong nước đến đây.

Chỉ mất ba ngày, xưởng may nhỏ của bọn họ đã hoàn thành.

Nhìn vào hơn 20 người đang có mặt trong xưởng may, Diệp

Kiều lớn tiếng thông báo.

“Chào mừng tất cả mọi người đã gia nhập xưởng may quần áo JJ của chúng tôi. Từ hôm nay trở đi, mọi người sẽ chính thức trở thành nhóm công nhân đầu tiên của xưởng may.

Diệp Kiều và chị dâu đã thương lượng qua, sau đó quyết định lấy chữ cái đầu tiên trong tên của bọn họ là Kiều và Quyên làm tên của nhà máy, logo là a, tức là hai chữ cái jj tựa lưng vào nhau

Khi quyết định sẽ lấy cái tên này, Diệp Kiều liền có một loại cảm giác nói không nên lời về sứ mệnh của nó.

Cô mỉm cười nhiệt tình với tất cả mọi người và nói:

“Thời gian làm việc của mọi người bắt đầu từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối, buổi trưa mọi người được nghỉ ngơi trong vòng một giờ.

Xưởng may của chúng ta có khu vực nghỉ ngơi riêng, mọi người có thể đến đó ăn cơm trưa, chúng tôi sẽ hỗ trợ cơm trưa miễn phí cho tất cả mọi người.

“Thật sao?” Nhóm công nhân ở đây đều kinh ngạc và vui mừng không thôi. Đây lần đầu tiên các cô ấy nghe nói một xí nghiệp tư nhân cung cấp cơm trưa miễn phí cho họ. “Thật! Chỉ cần mọi người làm tốt, xưởng may của chúng ta thu nhập tốt, đến cuối năm chúng tôi sẽ phát thêm tiền thưởng cho mọi người. Xưởng nay này là của chúng ta, mọi người đều là chủ nhân của nó”

“Được được được!

” Chỉ vài câu nói ngắn ngủn, tinh thần của mọi người ngay lập tức thay đổi,

Hầu hết những người ở đây đều là người thi trượt kỳ thi vào các nhà máy quốc doanh cho nên mới đi tìm việc ở bên ngoài, hơn nữa trên cơ bản họ đều là con một.

Nếu không phải là con một, bọn họ đã sớm bị sắp xếp xuống nông thôn để hỗ trợ rồi. Cho nên, rất khó để quản lý tất cả bọn họ. Vừa rồi Diệp Kiều đã nhìn ra được thái độ có chút lấy lệ của bọn họ, vì vậy cô mới nói ra những lời đó đầu tiên

“Được rồi, bây giờ Tổ trưởng Viên sẽ trao đổi công việc với mọi người, cô ấy sẽ phụ trách hướng dẫn kỹ thuật của xưởng may mặc, trong quá trình làm việc, nếu có việc gì không hiểu mọi người có thể hỏi cô ấy.

Nhận thấy mọi người đều đã trở nên phấn chấn hơn, Diệp Kiều liền bước sang bên cạnh, nhường lại vị trí cho chị dâu.

Viên Hiểu Quyên tiến lên phía trước, lấy ra một tập văn kiện với rất nhiều tư liệu.

“Trước tiên tôi sẽ chia tổ, dựa theo những thông tin mà mọi người điền lúc trước, tôi sẽ chia mọi người thành ba tổ. Tổ một phụ trách cắt may, tổ hai phụ trách may lại, tổ ba phụ trách kiểm tra chất lượng quần áo...

.

Ở đây không có nhà may nào có thể giúp họ cắt tất cả các mảnh vải, cho nên nhà may dù nhỏ, ít người nhưng họ vẫn phải phân chia công việc cụ thể để tiện cho công việc sau này.

Phải mất khoảng hai giờ mới đem tất cả mọi người sắp xếp tốt.

May mắn thay, khi các cô thông báo tuyển dụng, các cô đã ưu tiên tìm những công nhân đã có kinh nghiệm.

Viên Hiểu Quyên lấy ra bản vẽ và giải thích chi tiết một lần, mọi người ở đây đều biết phải làm như thế nào rồi.

Sau đó, Viên Hiểu Quyên phụ trách giám sát việc sản xuất, Diệp Kiều phụ trách hậu cần và những công việc khác.

Nhiều người ở đây như vậy, nhất định phải sắp xếp tốt tất cả mọi thứ, ví dụ như phải có bàn ghế cho mọi người nghỉ ngơi và những vấn đề nhỏ nhặt khác như bếp đun nước uống.

Sau khi Viên Hiểu Quyên trải qua vài tháng rèn luyện, đã sớm trở thành một người quản lý có tài năng, hơn nữa, kỹ thuật của cô ấy rất tốt, có thể hướng dẫn kỹ thuật cho mọi người đồng thời có thể kiểm soát cục diện chung.

Địa điểm này kỳ thật là Diệp Kiều thuê tạm thời một cái sân, cách đồ điện Thừa Phong và chỗ ở của bọn họ không xa, đi bộ chỉ mất năm sáu phút.

Sân có diện tích không lớn, đều tuyệt vời nhất là nó có một kho hàng nhỏ, chỉ cần chuyển máy may vào bên trong là được.

Máy may cũng là thuê.

Thị trường kinh tế ở Thâm Thành phát triển rất nhanh, hoạt động kinh doanh cho thuê khá tốt, có thể hỗ trợ tất cả các doanh nhân nhà máy nhỏ.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua trong sự bận rộn. Chớp mắt một cái, Diệp Kiều đã đến Thâm Thành hơn một tháng.

Hôm nay, cô vừa định ra ngoài thì bị Lục Thừa gọi lại: “Kiều Kiều, tối nay em đi với anh tham gia một buổi yến tiệc nhé.

Diệp Kiều đang khom người đi giày, nghe vậy, liền quay đầu nhìn về phía Lục Thừa: “Buổi yến tiệc gì vậy?”

Lục Thừa đi về phía cô, vươn tay ôm lấy eo cô, phòng ngừa cô đứng không vững mà té ngã. “Anh đã mời tới vị chuyên gia về khoa học vật liệu do giáo sư Hứa giới thiệu đến đây rồi.

“Ồ”, Diệp Kiều ngay lập tức trở nên hứng thú, trở tay nắm lấy tay Lục Thừa, đi về phía giường rồi ngồi xuống. “Nào, anh kể chi tiết hơn đi.

“Kỳ thật cũng không có gì, sự việc phát triển cơ bản so với trước kia em dự đoán không khác nhau lắm, chúng ta đã ước định đúng thời gian. Trương Thành Phát vừa mới bước chân vào nhà tình nhân của anh ta, chúng ta liền dẫn vợ anh ta đi theo phía sau anh ta. Sau đó bọn anh chỉ đứng bên cạnh xem kịch hay.

Lục Thừa kéo một chiếc ghế tới, ngồi đối diện Diệp Kiều, bắt đầu mô tả một cách sống động về những việc mà anh đã bố trí trong khoảng thời gian này.

“Vợ của Trương Thành Phát cũng không phải là người hiền lành, cô ta không chỉ làm ầm ĩ một hồi ở đó, hôm sau còn kéo theo bạn bè, thân thích đến đơn vị của Trương Thành Phát để tố cáo anh ta. Trong những năm qua, Trương Thành Phát dựa vào chức vụ là Cách Ủy Hội đã nhận hối lộ không ít, các nhà lãnh đạo và đồng nghiệp của anh ta đã vô cùng kinh hãi khi anh ta báo cáo số tiền mà mình đã nhận hối lộ. Sau đó, công an cũng vào cuộc điều tra………”

Diệp Kiều nghe vô cùng chăm chú, vội vàng thúc dục Lục Thừa: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

Lục Thừa siết nhẹ tay cô, đôi mắt hơi nheo lại: “Cô dâu, muốn nghe chuyện xưa phải trả tiền nhé.

Trả tiền sao?

Ngón tay của Diệp Kiều giật giật, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Lục Thừa, điều này khiến trái tim của Lục Thừa trở nên ngứa ngáy, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm đại đoàn kết".

“Cho anh này, đây là tiền tiêu vặt tháng này của anh.

Tiền của vợ chồng bọn họ chủ yếu đều là do Diệp Kiều cất giữ, giống như lúc mới gặp mặt vậy, Lục Thừa sẽ luôn chủ động giao ra số tiền mà anh kiếm được.

Sau đó, mỗi tháng Diệp Kiều đưa lại cho anh tiền tiêu vặt.

Nhưng trên thực tế Diệp Kiều không quan tâm mỗi tháng Diệp Thừa sẽ tiêu bao nhiêu tiền, cô đặt số tiền mà cả hai người bọn họ kiếm được vào một cái hộp, giấu ở dưới gầm giường, cả hai đều có thể lấy dùng. Dù sao Lục Thừa cũng là người làm ăn buôn bán, trong tay không có tiền sao được.

Vì thế, loại chuyện cấp tiền tiêu vặt dần dần trở thành tình thú giữa hai người bọn họ. Đôi khi, thậm chí Diệp Kiều còn dùng tiền tiêu vặt để đổi lấy sự phục vụ của anh.

Khụ khụ, loại phục vụ này thường tập trung ở trên giường

“Anh không cần tiền. Mấy ngày trước em đưa tiền tiêu vặt cho anh, anh còn chưa dùng hết.

Lục Thừa vươn tay chỉ vào miệng mình.

“Anh muốn cái này.

.

.

.

.

.

“Em vừa mới tô son.

” Diệp Kiều bĩu môi, trêu đùa nhìn về phía anh.

” “Anh chắc chắn muốn như vậy sao?”

“Ưm.

.

.

.

.

. anh muốn nếm thử hương vị của son môi xem nó như thế nào”

Lục Thừa cúi qua, hung hãn hôn lên môi của Diệp Kiều, giữ lấy đôi môi đang nhếch lên của cô không nỡ buông ra.