Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,411
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Hạ Tấn Thành hơi nghiêng người ra sau, lấy chiếc ví dày cộm của mình ra và chậm rãi lắc nó trong không trung: “Thù lao hai trăm đồng.

Hai mắt của Viên Hiểu Quyên trừng to, nhìn về phía Diệp Kiều ám chỉ: Mau nhận lời của anh ta đi!

Hai trăm đồng lận đấy...

.

Diệp Kiều hơi chống cằm mình, giống như đang trầm tư suy nghĩ.

Phải nói là số tiền này cũng thật là làm cho người ta rung động mà. Nhưng mà, cô cũng không muốn đi hầu hạ vị thiếu gia khó tính này!

“Ba trăm.

” Hạ Tấn Thành mặt không biến sắc bình tĩnh tăng giá.

Viên Hiểu Quyên nuốt nuốt nước miếng, đặc biệt muốn hỏi: Tay nghề nấu ăn của cô kỳ thật cũng khá tốt, có thể cho cô cơ hội hay không?!

Diệp Kiều ngón tay giật giật: “Thành giao!

Quên đi, coi như là để mọi giao dịch sau này thuận lợi hơn vậy! Ai, cô vì tương ớt Hạ Hòa mà trả giá quá nhiều. Thật là cạn lời mà.

Hạ Tấn Thành hài lòng cất đi ví của mình, đứng dậy nói: “Vậy thì cô đi với tôi đi.

“Này, này! Hiện tại bây giờ mới giữa trưa đấy.

“Đúng vậy, bây giờ tôi muốn ăn trưa.

Diệp Kiều không muốn cho nên đứng dậy nói: “Tôi còn muốn cùng chị dâu của tôi đi dạo hội chợ triển lãm vải dệt.

Hạ Tấn Thành dừng lại bước chân, trầm tư nói: “Tôi cùng với hai người đi chung là được rồi.

Diệp Kiều: Anh không cần phải làm như vậy!

“Thiếu gia họ Hạ, thời gian của anh quý giá.

.

.

“Thời gian của tôi thì có gì quý giá cơ chứ? Mỗi ngày tôi đều nhàn rỗi không có việc gì làm.

” Hạ Tấn Thành trên cao nhìn xuống mà nhìn xuống Diệp Kiều rồi nói: “Không phải là cô thấy chán ghét tôi chứ?”

Không phải là anh có thể cảm nhận được hay sao?!

Diệp Kiều âm thầm bĩu môi, nhưng cô cũng không dám nói ra.

“Tôi làm sao có thể ghét anh được chứ. Có thể cùng Hạ thiếu cùng nhau dạo hội chợ triển lãm thật là vinh hạnh của tôi.

” “Cô biết được như vậy là tốt rồi.

” Hạ Tấn Thành gật đầu, đứng ở chỗ đó chờ cô: “Đi thôi.

“Ai.

.

.

” Diệp Kiều thở dài, nhìn về phía chị dâu nhà mình đang đứng đó há hốc mồm nói: “Chị dâu, chị có muốn đi cùng tụi em hay không? Hay là muốn tự mình chị đi dạo?”

"Hơ.

.

.

"

Viên Hiểu Quyên vốn dĩ muốn nói là sẽ tự mình đi dạo, nhưng cô suy nghĩ lại thì, cô sao có thể làm để vợ của em trai chồng mình ở một mình cùng một người đàn ông khác được chứ?!

Nếu em chồng cô mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ xé xác cô ra hay sao?

Nhớ tới tính tình của Lục Thừa, nhìn bề ngoài trông có vẻ rất là ôn hòa thế nhưng một cú đấm của anh ta có thể giết chết một con lợn rừng lớn đấy, Viên Hiểu Quyên không nhịn được mà rùng mình một phát.

“Chị sẽ đi cùng với em!

” Cô có chết cũng phải dính bên cạnh vợ của em trai chồng mình!

Vì thế, chuyến tham quan hội chợ trở thành chuyến hành trình của ba người. Diệp Kiều cùng Viên Hiểu Quyên đi ở phía trước, Hạ Tấn Thành bước chân đi theo phía sau các cô.

Ánh mắt của hắn như có như không đặt lên trên người của Diệp Kiều. Nghe cô cùng với chị dâu của cô nói chất liệu của tấm vải này thật sự rất tốt và mềm mại, lại nói những bộ quần áo trẻ con kia thiết kế thật khéo tay.

Dần dần, tất cả âm thanh xung quanh anh dường như biến mất, lỗ tai Hạ Tấn Thành chỉ còn có thể nghe thấy giọng nói của Diệp Kiều.

Giọng nói của cô thật sự rất êm tai, trong trẻo, ôn nhu, mỗi một lần nói chuyện đều phảng phất mang theo tiết tấu riêng, làm cho người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.

“Anh Tấn Thành.

” Mãi cho đến khi một giọng nói khác gọi anh ấy ra khỏi trạng thái này, Hạ Tấn Thành mới quay đầu lại và nhìn qua với vẻ mặt không vui.

Uông Ngôn Hi xách theo làn váy từ từ một phía khác mà chạy đến bên anh, trên mặt cô còn mang theo vẻ vui sướng tươi cười.

“Anh Tấn Thành, sao anh còn chưa đi vậy? Vừa rồi không phải anh nói là có việc phải đi trước sao?”

“Đúng vậy.

” Hạ Tấn Thành không lạnh không nhạt lên tiếng: “Tôi gặp một người bạn.

“Bạn của anh à?” Uông Ngôn Hi cao hứng mà chớp mắt nhìn xung quanh nói: “Có thể giới thiệu cho em làm quen được

không?” Hạ Tấn Thành rất có hứng thú nhìn về phía cô nói: “Tôi thật sự không biết cô đang suy nghĩ cái gì. Tìm một người thích mình ở chung không tốt hơn hay sao?”

Hôm qua anh nói rõ ràng mọi chuyện rồi mà, vì sao cô gái nhỏ trước mắt lại càng ngày nhiệt tình như thế vậy nhỉ?

Nụ cười trên khóe miệng Uông Ngôn Hi cứng đờ trong giây lát, thực mau lại khôi phục bình thường, trên mặt lại lộ ra nụ cười.

Vốn dĩ khuôn mặt của cô rất bình thường nhưng bởi vì cô cười cho nên cả khuôn mặt đều toát lên vẻ dịu dàng.

“Đời người có mấy chục năm, em càng muốn tìm người mình thích ở chung hơn.

“Hằng ngày nhìn nhau không vừa mắt mà cô cũng thích hả?” Hạ Tấn Thành nhướng mày nói.

“Em vẫn luôn cho rằng thứ mình muốn có được đều là tốt nhất.

” Uông Ngôn Hi nắm chặt hai tay, ngẩng cao cổ và nói một cách chắc chắn.

“Vậy thì tùy cô vậy” Hạ Tấn Thành nhún nhún vai, tiếp tục đi phía trước đi.

Anh ta đi cũng thật nhanh, chưa từng có để ý qua Uông Ngôn Hi đi ở phía sau, thực nhanh kéo dãn khoảng cách giữa hai người thành một khoảng xa

Chỉ để lại Uông Ngôn Hi đau khổ đi theo đằng sau.

“Hạ thiếu?” Diệp Kiều phát hiện mình không xem trọng khách quý, quay đầu lại gọi một tiếng.

“Đến đây.

” Hạ Tấn Thành lên tiếng, đi nhanh thêm vài bước, đuổi theo Diệp Kiều, cùng cô sóng vai mà đúng: “Có chuyện gì sao?”

Diệp Kiều chỉ là tùy ý gọi anh ta một chút thôi: “.

.

.

“Tôi thấy bộ quần áo này rất được, cảm giác rất thích hợp với anh đó.

Cô đột nhiên liếc mắt thấy một bộ quần áo trông rất được! Một cái cớ hoàn hảo! Diệp Kiều âm thầm khen bản thân mình.

“Bộ vest nào?” Nghe thấy cô nói như thế, Hạ Tấn Thành cảm thấy hứng thú, đưa tay về phía trước chỉ vào bộ âu phục trước mặt nói: “Là cái màu xanh này sao?”

“Đúng rồi.

” Diệp Kiều gật đầu lia lịa: “Tôi thấy lần nào anh cũng chỉ có mặc âu phục. u phục nhìn rất đẹp, trên thực ra thì rất có cảm giác gò bó, có khi mặc đồ thường phục sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

“Có phải vậy không?”

Diệp Kiều nói: “Đúng vậy, anh có muốn xem thử nó hay không?”

Hạ Tấn Thành nhướng mày hỏi: “Cô sẽ mua nó cho tôi sao?”

Diệp Kiều lén lút nhìn giá tiền của bộ đồ, một trăm đồng lận đáy!

Đắt quá. Chồng của cô còn chưa bao giờ mặc quần áo đắt tiền như vậy đâu. Diệp Kiều nghĩ mà đau khổ.

Tuy nhiên, khi cô nghĩ về việc có thể kiếm được 300 đồng từ

Hạ Tấn Thành vào buổi trưa sau đó và cô cảm thấy việc giảm giá 100 đồng cho khách hàng cũng chẳng có sao cả.

Vì thế, Diệp Kiều không chút do dự gật đầu: “Được thôi! Tôi sẽ mua nó tặng anh!

Viên Hiểu Quyên thấy vợ của em chồng mình xem tiền như rác mà chi tiêu liền có cảm giác đợi chút em ấy trở về sẽ bị Lục Thừa đánh chết mất.

.

.

“Anh mặc cỡ nào?” Nếu đã quyết định mua bộ này cho anh ta, Diệp Kiều cũng không ngượng ngùng, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Số đo tiêu chuẩn 180 cm là được.

Diệp Kiều quay đầu lại gọi nhân viên phục vụ tới, thực nhanh chóng trả một trăm đồng để bộ đồ đó.

“Anh Tấn Thành, hai người này là bạn của anh hả?”

Uông Ngôn Hi hơi thở dốc, cuối cùng cũng đuổi theo kịp anh ấy, ánh mắt nhìn lướt qua hai cô gái trước mặt, ánh mắt luôn đặt lên người Diệp Kiều.

Cô luôn cảm thấy Diệp Kiều có chút quen mắt.

Giữa mày Hạ Tấn Thành hiện lên một tia phiền chán

Diệp Kiều trong tay cầm bộ quần áo mới mua được đem lại đây, vừa lúc nghe thấy được những lời này, đôi mắt chớp chớp, quan sát hai người Hạ Tấn Thành cùng Uông Ngôn Hi, trong mắt hiện lên ý cười.

Này hai người là trông rất hợp nhau.

“Uông tiểu thư, lần trước ở bữa tiệc của nhà họ Phó chúng ta đã gặp mặt qua. Tôi tên là Diệp Kiều. Bộ váy tiểu thư đang mặc là do chúng tôi thiết kế.

“A! Là cô à!

” Uông Ngôn Hi bỗng chốc nhận ra, cười ha hả: “Tôi còn nghĩ sao lại thấy cô rất quen mắt. Chiếc váy này tôi thực sự rất thích nó!

Câu này không phải là lời nói dối bởi vì cô thực sự rất thích cái váy mà cô đang mặc trên người này.

Nếu không thì hôm qua cô đã mặc một lần, hôm nay lại muốn mặc thêm lần thứ hai.

Vì để làm cho chiếc váy khô nhanh hơn, đêm qua dì của cô đã phải tìm mọi cách để làm khô nó.

“Cô mặc nó lên trông rất hợp, thật là xinh đẹp.

” Diệp Kiều khen ngợi một cách chân thành

Uông Ngôn Hi tuy rằng khuôn mặt trông bình thường, nhưng là dáng người thực sự rất tuyệt, vô cùng đẹp! Ngực to, mông vểnh, cảm giác giống như Marilyn Monroe, là một người đẹp có thân hình rất gợi cảm.

Chiếc váy này ôm sát người hơn và chất liệu vải thô màu trắng nhạt tạo nên một đường nét tinh tế.

Uông Ngôn Hi gương mặt ửng đỏ: “Cảm ơn.

Ngược lại, cô nhìn thấy trên tay của Diệp Kiều xách theo túi, bên trong chính là bộ đồ của Hạ Tấn Thành.

Uông Ngôn Hi biết Diệp Kiều đã kết hôn, nghe nói chồng của cô ấy vì cứu con trai của Phó Văn Đình mới có thể tham gia bữa tiệc rượu. Uông Ngôn Hi chưa bao giờ quen với kiểu hành vi ép buộc hòa nhập vào giới thượng lưu này. Cô ấy luôn coi Diệp Kiều là một nhà cung cấp quần áo thuần túy, một dịch vụ có thể mua được bằng tiền

Lúc này nhìn thấy cô chọn quần áo cho Hạ Tấn Thành, tự nhiên cô cũng nghĩ đến dịch vụ tương tự.

“Cô là người anh Tấn Thành mời đến chọn lựa trang phục cho anh ấy à? Có thể giúp tôi phối một bộ quần áo hay không? Tôi cũng muốn một bộ màu xanh giống như anh ấy.