Chương 1 - Trùng Sinh, Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 2 - Để Con Xuống Nông Thôn
Chương 3 - Ôm Sai?
Chương 4 - Báo Ơn
Chương 5 - Mẹ Chồng Mẫu Mực?
Chương 6 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra?
Chương 7 - Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời
Chương 8 - Cố Xuyên Bách
Chương 9 - Vờ Không Quen
Chương 10 - Bị Bám Theo
Chương 11 - Đủ Nhân Chứng Vật Chứng
Chương 12 - Phần Thưởng
Chương 13 - Lạnh Bạc
Chương 14 - Từ Chối
Chương 15 - Thanh Niên Trí Thức
Chương 16 - Không Phải Lỗi Của Cô
Chương 17 - Đến Công Xã Dũng Tuyền
Chương 18 - Khu Nhà Thanh Niên Trí Thức
Chương 19 - Nấu Nướng
Chương 20 - Phân Công
Chương 21 - Dọn Dẹp
Chương 22 - Bánh Màn Thầu Hương Sữa
Chương 23 - Tới Nhà Ông Cố
Chương 24 - Đổi Bánh Lấy Rau
Chương 25 - Sinh Lòng Oán Hận
Chương 26 - Bữa Sáng
Chương 27 - Hái Bông
Chương 28 - Giày Da
Chương 29 - Giao Việc Hợp Lý
Chương 30 - Cà Khịa
Chương 31 - Đừng Thèm
Chương 32 - Xôi Nắm Bọc Lá Sen
Chương 33 - Hồ Sen
Chương 34 - Phí Bịt Miệng
Chương 35 - Không Thể Nhận Không
Chương 36 - Dựa Vào Chính Mình
Chương 37 - Không Muốn Học
Chương 38 - Cuộc Gọi
Chương 39 - Tranh Chấp Sao Lại Bày Ra Trước Mặt Ba
Chương 40 - To Gan Lớn Mật
Chương 41 - Nhận Đồ
Chương 42 - Không Biết Quý Trọng
Chương 43 - Bắt Gặp
Chương 44 - Nuôi Lợn
Chương 45 - Nhặt Được Thỏ
Chương 46 - Lời Hay Tội Gì Không Nói
Chương 47 - Món Kho
Chương 48 - Làm Mai
Chương 49 - Ý Đồ Xấu
Chương 50 - Đắc Tội
Chương 1 - Trùng Sinh, Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 2 - Để Con Xuống Nông Thôn
Chương 3 - Ôm Sai?
Chương 4 - Báo Ơn
Chương 5 - Mẹ Chồng Mẫu Mực?
Chương 6 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra?
Chương 7 - Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời
Chương 8 - Cố Xuyên Bách
Chương 9 - Vờ Không Quen
Chương 10 - Bị Bám Theo
Chương 11 - Đủ Nhân Chứng Vật Chứng
Chương 12 - Phần Thưởng
Chương 13 - Lạnh Bạc
Chương 14 - Từ Chối
Chương 15 - Thanh Niên Trí Thức
Chương 16 - Không Phải Lỗi Của Cô
Chương 17 - Đến Công Xã Dũng Tuyền
Chương 18 - Khu Nhà Thanh Niên Trí Thức
Chương 19 - Nấu Nướng
Chương 20 - Phân Công
Chương 21 - Dọn Dẹp
Chương 22 - Bánh Màn Thầu Hương Sữa
Chương 23 - Tới Nhà Ông Cố
Chương 24 - Đổi Bánh Lấy Rau
Chương 25 - Sinh Lòng Oán Hận
Chương 26 - Bữa Sáng
Chương 27 - Hái Bông
Chương 28 - Giày Da
Chương 29 - Giao Việc Hợp Lý
Chương 30 - Cà Khịa
Chương 31 - Đừng Thèm
Chương 32 - Xôi Nắm Bọc Lá Sen
Chương 33 - Hồ Sen
Chương 34 - Phí Bịt Miệng
Chương 35 - Không Thể Nhận Không
Chương 36 - Dựa Vào Chính Mình
Chương 37 - Không Muốn Học
Chương 38 - Cuộc Gọi
Chương 39 - Tranh Chấp Sao Lại Bày Ra Trước Mặt Ba
Chương 40 - To Gan Lớn Mật
Chương 41 - Nhận Đồ
Chương 42 - Không Biết Quý Trọng
Chương 43 - Bắt Gặp
Chương 44 - Nuôi Lợn
Chương 45 - Nhặt Được Thỏ
Chương 46 - Lời Hay Tội Gì Không Nói
Chương 47 - Món Kho
Chương 48 - Làm Mai
Chương 49 - Ý Đồ Xấu
Chương 50 - Đắc Tội
Sau khi ô tô tới huyện Hòa, Lâm Mỹ Khê gọi điện thoại về tiệm cơm quốc doanh báo tin bình an.
Ba nói cảnh sát nhân dân có tới, tặng cờ thưởng và thư cảm ơn.
Ông còn dặn con gái út đừng lơi lỏng cảnh giác, đến công xã phải chú ý mối quan hệ với mọi người.
"Ba, chị nhận công việc ở xưởng dệt chưa ạ?" Lâm Mỹ Khê hỏi.
"Quản lý Liêu đưa công việc cho chị họ của Tiểu Lưu, chị họ của con bé càng cần hơn. Chị con có công việc nhận thay cho bà nội ở xưởng dệt rồi.
"
Người chị sống lại này muốn đổi công việc thoải mái hơn, theo lý thì không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng lại không thành công, chắc chắn là đã đắc tội với người ta ở khâu nào rồi, nhưng chính chị ta còn không biết.
Không biết người chị sau khi sống lại liệu có thể kiên trì được với công việc buồn tẻ nhàm chán ở xưởng dệt hay không??
...
.
Lần này trong các thanh niên trí thức được phân tới công xã Dũng Tuyền, có một nam bốn nữ.
Mọi người bắt đầu giới thiệu lẫn nhau.
Nam thanh niên trí thức Hứa Việt Chu mang nhiều đồ nhất, thầy bốn cô gái còn mang đồ ít hơn mình, anh ta không khỏi chột dạ gãi đầu.
"Tôi đã bảo không cần mang theo nhiều đồ như vậy, nhưng mẹ tôi cứ bắt tôi có gì mang tuốt.
"
Lâm Mỹ Khê nhìn Thẩm Hiếu Trân, người mà chị gái nói là tử địch cả đời của cô ta.
Nhìn theo vẻ mặt thì nhà Thẩm Hiếu Trân chỉ có thể cho cô ta mang từng đó đồ.
Ngu Tâm Nhụy không muốn người ta cảm thấy mình không được người nhà trân trọng, bèn nói: "Còn ít chăn bông dày, người nhà tôi sẽ gửi tới sau.
"
Lâm Mỹ Khê cũng phụ họa: "Tôi cũng thế, ba tôi nói tôi sức yếu không xách được, sau này sẽ gửi bưu kiện cho tôi sau.
"
Phó Thính Âm tò mò quan sát mọi người: "Tôi lén lút đăng ký xuống nông thôn, người nhà sẽ nhanh chóng đưa tôi về thôi, nên không cần mang nhiều đồ.
"
Trong năm thanh niên trí thức, chỉ có mình Thẩm Hiếu Trân không nói gì.
Trong lòng mọi người thầm hiểu rõ tình hình nhà cô ta như nào, nên không ai hỏi nhiều.
Trong quá trình im lặng ngắn ngủi đó, Ngu Tâm Nhụy quan sát Lâm Mỹ Khê.
Đây hẳn là cô gái bị ôm sai với cô ta đây mà!
Cách đây không lâu cô ta mới vô tình biết được bố mẹ đang tìm con gái ruột.
Bên trên cô ta có hai anh trai và một chị gái.
Ban đầu cô ta vốn tưởng người bị ôm sai không phải mình.
Nhưng nghe lén thấy bố mẹ nghe ngóng cô gái khác mới mười sáu, cùng năm cùng tháng với cô ta, như vậy chỉ có thể là cô ta mà thôi.
Trong cơn tức giận, cô ta lén đăng ký xuống nông thôn.