Chương 1 - Trùng Sinh, Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 2 - Để Con Xuống Nông Thôn
Chương 3 - Ôm Sai?
Chương 4 - Báo Ơn
Chương 5 - Mẹ Chồng Mẫu Mực?
Chương 6 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra?
Chương 7 - Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời
Chương 8 - Cố Xuyên Bách
Chương 9 - Vờ Không Quen
Chương 10 - Bị Bám Theo
Chương 11 - Đủ Nhân Chứng Vật Chứng
Chương 12 - Phần Thưởng
Chương 13 - Lạnh Bạc
Chương 14 - Từ Chối
Chương 15 - Thanh Niên Trí Thức
Chương 16 - Không Phải Lỗi Của Cô
Chương 17 - Đến Công Xã Dũng Tuyền
Chương 18 - Khu Nhà Thanh Niên Trí Thức
Chương 19 - Nấu Nướng
Chương 20 - Phân Công
Chương 21 - Dọn Dẹp
Chương 22 - Bánh Màn Thầu Hương Sữa
Chương 23 - Tới Nhà Ông Cố
Chương 24 - Đổi Bánh Lấy Rau
Chương 25 - Sinh Lòng Oán Hận
Chương 26 - Bữa Sáng
Chương 27 - Hái Bông
Chương 28 - Giày Da
Chương 29 - Giao Việc Hợp Lý
Chương 30 - Cà Khịa
Chương 31 - Đừng Thèm
Chương 32 - Xôi Nắm Bọc Lá Sen
Chương 33 - Hồ Sen
Chương 34 - Phí Bịt Miệng
Chương 35 - Không Thể Nhận Không
Chương 36 - Dựa Vào Chính Mình
Chương 37 - Không Muốn Học
Chương 38 - Cuộc Gọi
Chương 39 - Tranh Chấp Sao Lại Bày Ra Trước Mặt Ba
Chương 40 - To Gan Lớn Mật
Chương 41 - Nhận Đồ
Chương 42 - Không Biết Quý Trọng
Chương 43 - Bắt Gặp
Chương 44 - Nuôi Lợn
Chương 45 - Nhặt Được Thỏ
Chương 46 - Lời Hay Tội Gì Không Nói
Chương 47 - Món Kho
Chương 48 - Làm Mai
Chương 49 - Ý Đồ Xấu
Chương 50 - Đắc Tội
Chương 1 - Trùng Sinh, Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 2 - Để Con Xuống Nông Thôn
Chương 3 - Ôm Sai?
Chương 4 - Báo Ơn
Chương 5 - Mẹ Chồng Mẫu Mực?
Chương 6 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra?
Chương 7 - Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời
Chương 8 - Cố Xuyên Bách
Chương 9 - Vờ Không Quen
Chương 10 - Bị Bám Theo
Chương 11 - Đủ Nhân Chứng Vật Chứng
Chương 12 - Phần Thưởng
Chương 13 - Lạnh Bạc
Chương 14 - Từ Chối
Chương 15 - Thanh Niên Trí Thức
Chương 16 - Không Phải Lỗi Của Cô
Chương 17 - Đến Công Xã Dũng Tuyền
Chương 18 - Khu Nhà Thanh Niên Trí Thức
Chương 19 - Nấu Nướng
Chương 20 - Phân Công
Chương 21 - Dọn Dẹp
Chương 22 - Bánh Màn Thầu Hương Sữa
Chương 23 - Tới Nhà Ông Cố
Chương 24 - Đổi Bánh Lấy Rau
Chương 25 - Sinh Lòng Oán Hận
Chương 26 - Bữa Sáng
Chương 27 - Hái Bông
Chương 28 - Giày Da
Chương 29 - Giao Việc Hợp Lý
Chương 30 - Cà Khịa
Chương 31 - Đừng Thèm
Chương 32 - Xôi Nắm Bọc Lá Sen
Chương 33 - Hồ Sen
Chương 34 - Phí Bịt Miệng
Chương 35 - Không Thể Nhận Không
Chương 36 - Dựa Vào Chính Mình
Chương 37 - Không Muốn Học
Chương 38 - Cuộc Gọi
Chương 39 - Tranh Chấp Sao Lại Bày Ra Trước Mặt Ba
Chương 40 - To Gan Lớn Mật
Chương 41 - Nhận Đồ
Chương 42 - Không Biết Quý Trọng
Chương 43 - Bắt Gặp
Chương 44 - Nuôi Lợn
Chương 45 - Nhặt Được Thỏ
Chương 46 - Lời Hay Tội Gì Không Nói
Chương 47 - Món Kho
Chương 48 - Làm Mai
Chương 49 - Ý Đồ Xấu
Chương 50 - Đắc Tội
Sao lại có thể khó như vậy chứ?
Đời trước Lâm Mỹ Khê cũng vào xưởng dệt, không nghe thấy nó trách móc câu nào, cô ta còn tưởng việc dệt này rất dễ cơ.
"Lâm Giảo Lan, cô lại ngẩn người rồi, không thấy sợi kia bị đứt rồi à?"
Lâm Giảo Lan nghiến răng nhẫn nhịn.
Cô ta đổi cuộc đời với Lâm Mỹ Khê, nên cũng cùng chung một sư phụ.
Đời trước cô ta chưa từng nghe Lâm Mỹ Khê nói xấu sư phụ bao giờ, làm cô ta cứ tưởng đây là một người dịu dàng, sao có thể hung dữ như vậy chứ?
Nếu Lâm Mỹ Khê của đời trước có thể nhịn được, cô ta cũng làm được.
Nhưng cả một ngày làm việc khiến toàn thân đau cứng ngắc.
Cô ta sống lại không phải để làm công nhân!
Sáng sớm cô ta mè nheo không muốn đi làm, bèn nói với ông Lâm:
"Ba, con không muốn đi làm, con muốn về trường đi học lại.
"
Lâm Giảo Lan ở lì trong nhà đấu tranh không đi làm, phải về trường học lại cấp ba.
Người nhà đương nhiên không đồng ý.
Trong lúc hai bên cãi cọ ầm ĩ, Lâm Mỹ Khê đã xuống ruộng.
Cây bông cao quá đầu người, những bông trắng nõn nở đầy trên các cành cao thấp. Đầu cành thì còn dễ, bên dưới thì chỉ cần cúi người xuống.
Giờ đúng lúc mùa hái bông, một gốc bông đến độ hái thì phải có mười mấy đóa.
Đội trưởng làm mẫu trước, rồi nói với bọn họ:
"Chỉ hái những bông đã nở hẳn, các cô cậu làm nhanh chút, đừng có lề mề.
"
Lâm Mỹ Khê đã xuống ruộng.
Ngu Tâm Nhụy không muốn yếu thế, thầm nghĩ, Lâm Mỹ Khê dành hết thời gian học nấu nướng, chắc chắn việc nhà nông không bằng mình, không thể thua được.
"Ối, sao đất ruộng này còn chưa khô hẳn vậy?" Giẫm xuống thì dính hết bùn lầy, Ngu Tâm Nhụy xót cho đôi giày của mình.
Lúc trước đội trưởng sản xuất không chú ý, lúc này mới cúi nhìn, bèn lên giọng dạy dỗ:
"Xuống ruộng rồi mà cô còn đi giày da thì không phải tự rước tội cho mình sao? Có giày cao su giải phóng không?"
Ngu Tâm Nhụy xót cho đôi giày da, ấm ức gật đầu: "Có, nhưng đi vào xấu lắm.
"
Đội trưởng tức quá bật cười.
Mặc đẹp thì thế nào chứ? Cả lũ mệt muốn chết, còn ai quan tâm giày của cô ta có đẹp không?
"Mau về đổi giày rồi quay lại đi.
"
Ngu Tâm Nhụy chạy về khu nhà thanh niên trí thức đổi giày, đi đi về về một hồi lại trễ mất nửa tiếng đồng hồ.
...
.
Một luống bông hái từ đầu tới cuối ruộng mất một giờ, nhấc túi vải áng chừng trọng lượng thì có chừng ba bốn cân bông.
Tới mười một giờ, Lâm Mỹ Khê hái được chừng khoảng mười cân.
Thẩm Hiếu Trân đã hái đủ mười lăm cân bông rồi.