Chương 1 - Trùng Sinh, Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 2 - Để Con Xuống Nông Thôn
Chương 3 - Ôm Sai?
Chương 4 - Báo Ơn
Chương 5 - Mẹ Chồng Mẫu Mực?
Chương 6 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra?
Chương 7 - Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời
Chương 8 - Cố Xuyên Bách
Chương 9 - Vờ Không Quen
Chương 10 - Bị Bám Theo
Chương 11 - Đủ Nhân Chứng Vật Chứng
Chương 12 - Phần Thưởng
Chương 13 - Lạnh Bạc
Chương 14 - Từ Chối
Chương 15 - Thanh Niên Trí Thức
Chương 16 - Không Phải Lỗi Của Cô
Chương 17 - Đến Công Xã Dũng Tuyền
Chương 18 - Khu Nhà Thanh Niên Trí Thức
Chương 19 - Nấu Nướng
Chương 20 - Phân Công
Chương 21 - Dọn Dẹp
Chương 22 - Bánh Màn Thầu Hương Sữa
Chương 23 - Tới Nhà Ông Cố
Chương 24 - Đổi Bánh Lấy Rau
Chương 25 - Sinh Lòng Oán Hận
Chương 26 - Bữa Sáng
Chương 27 - Hái Bông
Chương 28 - Giày Da
Chương 29 - Giao Việc Hợp Lý
Chương 30 - Cà Khịa
Chương 31 - Đừng Thèm
Chương 32 - Xôi Nắm Bọc Lá Sen
Chương 33 - Hồ Sen
Chương 34 - Phí Bịt Miệng
Chương 35 - Không Thể Nhận Không
Chương 36 - Dựa Vào Chính Mình
Chương 37 - Không Muốn Học
Chương 38 - Cuộc Gọi
Chương 39 - Tranh Chấp Sao Lại Bày Ra Trước Mặt Ba
Chương 40 - To Gan Lớn Mật
Chương 41 - Nhận Đồ
Chương 42 - Không Biết Quý Trọng
Chương 43 - Bắt Gặp
Chương 44 - Nuôi Lợn
Chương 45 - Nhặt Được Thỏ
Chương 46 - Lời Hay Tội Gì Không Nói
Chương 47 - Món Kho
Chương 48 - Làm Mai
Chương 49 - Ý Đồ Xấu
Chương 50 - Đắc Tội
Chương 1 - Trùng Sinh, Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 2 - Để Con Xuống Nông Thôn
Chương 3 - Ôm Sai?
Chương 4 - Báo Ơn
Chương 5 - Mẹ Chồng Mẫu Mực?
Chương 6 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra?
Chương 7 - Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời
Chương 8 - Cố Xuyên Bách
Chương 9 - Vờ Không Quen
Chương 10 - Bị Bám Theo
Chương 11 - Đủ Nhân Chứng Vật Chứng
Chương 12 - Phần Thưởng
Chương 13 - Lạnh Bạc
Chương 14 - Từ Chối
Chương 15 - Thanh Niên Trí Thức
Chương 16 - Không Phải Lỗi Của Cô
Chương 17 - Đến Công Xã Dũng Tuyền
Chương 18 - Khu Nhà Thanh Niên Trí Thức
Chương 19 - Nấu Nướng
Chương 20 - Phân Công
Chương 21 - Dọn Dẹp
Chương 22 - Bánh Màn Thầu Hương Sữa
Chương 23 - Tới Nhà Ông Cố
Chương 24 - Đổi Bánh Lấy Rau
Chương 25 - Sinh Lòng Oán Hận
Chương 26 - Bữa Sáng
Chương 27 - Hái Bông
Chương 28 - Giày Da
Chương 29 - Giao Việc Hợp Lý
Chương 30 - Cà Khịa
Chương 31 - Đừng Thèm
Chương 32 - Xôi Nắm Bọc Lá Sen
Chương 33 - Hồ Sen
Chương 34 - Phí Bịt Miệng
Chương 35 - Không Thể Nhận Không
Chương 36 - Dựa Vào Chính Mình
Chương 37 - Không Muốn Học
Chương 38 - Cuộc Gọi
Chương 39 - Tranh Chấp Sao Lại Bày Ra Trước Mặt Ba
Chương 40 - To Gan Lớn Mật
Chương 41 - Nhận Đồ
Chương 42 - Không Biết Quý Trọng
Chương 43 - Bắt Gặp
Chương 44 - Nuôi Lợn
Chương 45 - Nhặt Được Thỏ
Chương 46 - Lời Hay Tội Gì Không Nói
Chương 47 - Món Kho
Chương 48 - Làm Mai
Chương 49 - Ý Đồ Xấu
Chương 50 - Đắc Tội
Cả hai chị em cô và Lâm Giảo Lan đều từng học với ba, nhưng cuối cùng chỉ có cô kiên trì với nghề.
Lâm Mỹ Khê bật cười: "Vậy cô nói xem tại sao tôi lại phải dạy cô?"
Bởi vì đây vốn là tài nghệ thuộc về cô ta, nếu như không bị ôm sai, người đi theo sau người bố đầu bếp học nấu nướng có tới lượt Lâm Mỹ Khê không?
Không có tài nấu nướng, cả sáng và chiều liệu Lâm Mỹ Khê có thể về sớm hơn một tiếng đồng hồ để nấu nướng, lại còn không cần phải rửa bát không?
Kỹ năng cần thiết này bị Lâm Mỹ Khê cướp mất rồi.
Cướp đồ của người ta mà cô không thấy xấu hổ sao?
Sau khi hỏi ba câu liên tục như vậy, nhưng lại không tìm đâu ra câu nào để phản bác Lâm Mỹ Khê, Ngu Tâm Nhụy giận dỗi đi cọ nồi.
Lâm Mỹ Khê múc ra một bát thịt thỏ hầm cải củ, sợ mọi người hiểu nhầm là để cho ngày mai ăn, cô bèn giải thích:
"Bát này em bỏ tiền ra mua, đưa cho ông nội với em gái em ăn thử.
"
Thỏ vốn do Lâm Mỹ Khê phát hiện, mọi người được ăn ké mà thôi.
Huống hồ rau củ nửa tháng này đều đổi với vườn rau nhà ông Cố, mà toàn được cho gấp bội giá trị thôi.
Thẩm Hiếu Trân nói thẳng: "Em mà nói thế thì bọn chị cũng ngại không dám ăn, cứ bê đi đi.
"
Lâm Mỹ Khê vốn nói lời khách sáo để mọi người cảm thấy trong lòng thành thản.
Nói vài lời mà khiến người ta thoải mái thì tội gì không nói chứ!
Mấy gói gia vị thì cô đã cho vào túi vải nhỏ theo người, kho lòng lợn thì cần phải tới hai ba giờ cơ.
Cô bèn tìm cớ: "Tối em định ở lại chơi với em gái một lúc, mọi người không cần phải chờ em đâu.
"
...
.
Cố Xuyên Bách đã nói rõ với Đường Đường, nhờ con bé che giấu giúp.
Tuy ông Cố không phản đối, nhưng rõ ràng ông có ý kiến khi cháu trai kéo Lâm Mỹ Khê nhúng chàm.
Trước mặt Lâm Mỹ Khê thì ông không dạy bảo cháu mình, chỉ dặn bọn họ cẩn thận mà thôi.
Trời tối om, không chút ánh sáng, may mà anh nhận ra đường, mất nửa tiếng đồng hồ là bọn họ tới xưởng sâu trong núi.
Nơi này trước đây là một hầm trú ẩn, sửa sang lại thành chuồng lợn và xưởng chế biến.
Một ông già có tướng mạo trông rất hung hãn giơ nến lên cảnh giác nhìn Lâm Mỹ Khê, không tin tưởng cô lắm.
Cố Xuyên Bách tỏ ra rất cung kính: "Ông Trần, em gái cháu cực kỳ đáng tin.
"
Cố Xuyên Bách vốn là người cẩn thận, nếu không phải người đáng tin thì anh chắc chắn sẽ không dẫn tới đây.
Nhưng ông cụ có trải nghiệm và nhận thức của riêng mình, chỉ bĩu môi nói:
"Người đáng tin nhất cũng có thể nói trở mặt là trở mặt ngay, không phải cháu đã bị một lần rồi sao?"
Ngoài miệng thì ông nói như vậy, nhưng vẫn cho Lâm Mỹ Khê vào.