Xuống dưới lầu, Hoắc Kiêu Hàn đi thẳng đến chiếc xe đạp Thống Nhất dựng dưới bóng cây.
Lần này đi là việc riêng, không phải việc gấp hay nhiệm vụ, chắc chắn không thể lái xe của quân đội, là đoàn trưởng, anh càng phải gương mẫu.
Tô Uyển đi theo ra sau xe, khẽ nhấc người, thành thạo ngồi lên yên sau, một tay vịn vào thanh sắt dưới yên.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên ngồi xe đạp, là ngồi xe của ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Hoắc Kiêu Hàn nhìn thẳng về phía trước, đạp xe đi về phía tiệm bánh.
Anh đạp xe rất nhanh, dọc đường có nhiều bóng cây, gió nhẹ thổi vào mặt rất dễ chịu.
Chỉ là đường hơi gồ ghề, thỉnh thoảng bị xóc nảy, Tô Uyển nắm chặt thanh sắt dưới yên.
Khi đi qua một ngõ nhỏ, hai đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi bất ngờ chạy ra.
Hoắc Kiêu Hàn phanh gấp, Tô Uyển theo quán tính lao về phía trước, hai tay ôm lấy eo Hoắc Kiêu Hàn.
Bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô khiến anh cảm thấy hơi nhột.
Sau khi bọn trẻ đi qua, Hoắc Kiêu Hàn lại tiếp tục đạp xe, Tô Uyển vội vàng rụt tay lại, vịn vào thanh sắt, ngồi thẳng dậy.
Phải nói là, eo anh thật sự rất thon gọn, săn chắc, rắn rỏi.
Đúng chuẩn eo con kiến, lưng rộng, thẳng, đôi chân dài, chở cô leo dốc cũng nhẹ nhàng, không hề thở dốc, sức bền tốt, đúng chuẩn soái ca.
Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, trông rất nam tính.
Tô Uyển ngồi sau xe ngắm nghía một hồi, chờ cô có công việc ổn định rồi sẽ tìm một anh chàng đẹp trai, phong độ như vậy.
Kiếp trước chỉ lo doanh số, dồn hết tâm sức vào Taobao, còn chưa có một mối tình nào thật sự ngọt ngào.
Hoắc Kiêu Hàn chỉ cảm thấy hai bên eo bỗng nhiên trống rỗng, lại còn càng lúc càng ngứa ngáy, ánh mắt anh tối sầm lại, tăng tốc đạp xe, vừa hay phía trước là một đoạn đường xuống dốc dài.
Tô Uyển hơi sợ hãi, lại đặt tay lên eo anh, theo tốc độ xuống dốc càng lúc càng nhanh, cô bất giác nắm chặt áo anh.
Hoắc Kiêu Hàn mặt không cảm xúc bóp phanh, kiểm soát tốc độ.
Chẳng mấy chốc đã đến tiệm bánh, chưa đợi Hoắc Kiêu Hàn dừng hẳn, Tô Uyển đã nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
Xem ra trước đây không biết đã ngồi sau xe đạp của anh chàng người yêu ở quê bao nhiêu lần rồi.
Hoắc Kiêu Hàn lạnh lùng dựng xe vào rồi bước vào tiệm bánh.
Tô Uyển đứng dưới bóng cây bên cạnh xe đạp, bên cạnh có một cây dành dành đang nở hoa, cô đứng đó, dáng vẻ thanh tú, dịu dàng, rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
Chẳng mấy chốc đã có hai bà cụ đi ngang qua không nhịn được lại gần bắt chuyện.
Họ hỏi cô quê quán ở đâu, đã lấy chồng ở Bắc Bình hay đến Bắc Bình nương nhờ họ hàng.
Đang hỏi thì Hoắc Kiêu Hàn cầm chiếc bánh gato kem tươi đi ra.
Một bà cụ ngẩng đầu nhìn, miệng há hốc hình chữ O: "Chồng cháu gái cao to, đẹp trai thật đấy.
"
Một bà cụ khác cũng tấm tắc khen, kéo bà cụ kia đi, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Tôi đã bảo rồi, người như thế này chắc chắn đã có người mai mối rồi, tiếc thật, tôi còn định giới thiệu cho cháu trai bên ngoại nhà tôi nữa.
"
Hoắc Kiêu Hàn nhìn Tô Uyển với ánh mắt lạnh lùng, dường như đang hỏi cô đã nói gì với mấy bà cụ kia.
Tô Uyển thì vẻ mặt vô tội, cô còn chưa mở miệng nói câu nào nữa.
Chỉ có thể nói nguyên chủ là mỹ nhân nổi tiếng, danh hiệu này không phải tự nhiên mà có.
Từ khi lên trấn học cấp ba, mỗi lần nguyên chủ từ trường về nhà, đều có người đến nhà dạm hỏi.
Kỷ lục là một lần có đến ba người.
Đến thủ đô vẫn rất được chú ý.