Trong bếp, má Ngô kể lại mọi chuyện xảy ra hai ngày nay cho Tô Uyển nghe, đặc biệt là câu nói cuối cùng đầy uy hiếp của bà cụ Hoắc.
"Bà cụ nói nếu cháu không nấu được cơm thì sẽ bảo thủ trưởng Hoắc đưa cháu về quê. Vốn dĩ bà cụ cũng sắp tin rồi, nhưng mà...
.
" Má Ngô ngập ngừng, liếc nhìn cửa bếp rồi hạ giọng nói tiếp.
“Em gái cháu nói bữa trưa hôm qua có thể là dì Vương nấu, nên thủ trưởng Hoắc đành phải để cháu về nấu một bữa cơm để chứng minh cho bà cụ một chút.
"
"Uyển này, tay nghề của cháu chắc chắn không tệ, nếu không nhà hiệu trưởng Tống cũng sẽ không giữ cháu lại.
" Má Ngô tin chắc điều này.
Cho dù bữa trưa hôm qua là dì Vương nấu, nhưng bữa tối cũng không thể để dì Vương nấu được?
Chính là bà cụ Hoắc có thành kiến rất lớn với Tô Uyển, muốn tìm cớ đưa Tô Uyển về quê.
E là em gái cô cũng có ý đồ như vậy.
Chẳng phải là thấy Tô Uyển xinh đẹp hơn cô ta, sợ Hoắc Kiêu Hàn để ý đến chị mình sao.
Theo bà ấy, không học cấp ba thì thôi, nhanh chóng tìm một tấm chồng tốt ở Bắc Bình còn hơn.
Thực ra bà ấy thấy Hoắc Kiêu Hàn và Tô Uyển rất xứng đôi, cũng không biết tại sao người đi xem mắt lại không phải là hai người họ.
Tô Uyển vốn đang ôn hòa nghe má Ngô nói chuyện, khóe miệng dần dần lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt lóe sáng: "Má Ngô, lát nữa khi cháu nấu cơm, má có thể giúp cháu một việc được không.
"
"Cháu nói đi.
" Má Ngô ghé tai lại gần, Tô Uyển nói nhỏ vào tai bà ấy vài câu.
"Chị, em đến giúp chị nhặt rau.
" Vừa nói xong, Tô Hiểu Tuệ đẩy cửa bếp đi vào, thấy hai người đang ngồi nhặt rau, bóc tỏi.
Nói là đến giúp đỡ, thực chất Tô Hiểu Tuệ muốn đến kích thích Tô Uyển, để cô làm ầm lên.
Kẻo khi cô không nấu được cơm, lúc bà cụ Hoắc muốn đưa cô về quê, cô nằm lăn ra đất giả bệnh, khiến chú Hoắc không nỡ.
Tô Hiểu Tuệ ngồi xổm xuống, cùng bóc tỏi, chỉ có mấy củ tỏi, không cần đến ba người, má Ngô liền cầm rau đã nhặt đi rửa.
"Chị, hôm qua cô Tiểu Hồng đến, nói với chú Hoắc thành tích của chị quá kém, trường cấp ba trọng điểm không vào được, e là ngay cả trường trung học phổ thông bình thường nhất ở Bắc Bình cũng không nhận chị.
"
Tô Hiểu Tuệ biết Tô Uyển đến Bắc Bình học cấp ba là muốn tìm một chỗ dựa vững chắc ở trường học, gả đến Bắc Bình.
Bây giờ cơ hội duy nhất tìm đối tượng đã không còn, làm sao Tô Uyển có thể chịu được, chắc chắn sẽ xông ra chất vấn, làm ầm ĩ.
Tô Uyển đang bóc tỏi, tay khựng lại một chút, chuyện này má Ngô cũng chưa nói với cô.
Tô Hiểu Tuệ đắc ý cong môi, tiếp tục xúi giục: "Tối qua bà nội Hoắc và chú Hoắc bàn bạc, muốn đưa chị về quê, em cũng đã cầu xin bà nội Hoắc rồi, nhưng mà.
.
.
"
Làm ầm lên đi, mau làm ầm lên đi, sức khỏe bà cụ Hoắc không tốt, nếu chọc bà cụ Hoắc phải vào viện thì càng tốt.
Làm sao Tô Uyển không biết tâm tư của Tô Hiểu Tuệ, khẽ cong môi, cố ý nói: "Nếu không học được, vậy chị đành phải lấy chồng.
"
"Chị, chị muốn gả cho ai?" Tô Hiểu Tuệ căng thẳng, hết sức cảnh giác.
Tô Uyển cong môi nhìn cô ta: "Đương nhiên là đoàn trưởng Hoắc rồi.
"
Sắc mặt Tô Hiểu Tuệ sa sầm.
Tô Uyển thì càng tỏ ra dửng dưng, trên mặt lộ vẻ thế nào cũng được.
Tô Hiểu Tuệ còn rõ hơn cô, cha mẹ đều bênh vực cô, nếu cô thực sự muốn gả, cứ viết thư cho cha mẹ, đến lúc đó cha mẹ nhất định sẽ lấy chuyện cô bị ngã xuống nước ra để nói với nhà họ Hoắc.
Hơn nữa Hoắc Kiêu Hàn đã nói rõ Tô Hiểu Tuệ không phải đối tượng của anh.
Thích đâm chọt, muốn xúi giục cô gây sự với nhà họ Hoắc, khóc lóc om sòm đúng không?
Xem ai chơi lại ai.