"Nghe xem, đây là cái mà con gọi là biết nấu ăn? Chỉ thiếu nước đập vỡ cả nồi.
" Bà cụ Hoắc sa sầm mặt: "Dù sao, qua hôm nay thì nhanh chóng gửi điện báo cho bố mẹ nó, đưa nó về quê đi.
"
"Bà, cháu đi xem sao.
" Hoắc Kiêu Hàn khẽ cau mày, đứng dậy định ra ngoài.
"Có gì mà xem?" Bà cụ Hoắc chỉ vào ghế bảo anh ngồi xuống, cứ để cô phá hoại một lần, cũng có lý do đuổi cô về.
Trước mắt vẫn là chuyện hôn sự của Hoắc Kiêu Hàn quan trọng hơn: "Cô của con giới thiệu cho con một cô giáo cấp ba rất tốt, gia đình làm ở sở giáo dục, năm nay vừa tốt nghiệp trường sư phạm, gia đình trí thức, bố con cũng thấy được.
Con xem khi nào được nghỉ, đi gặp cô ấy, giải quyết sớm chuyện cá nhân đi.
"
"Cấp trên vừa có chỉ thị mới, sắp tới có nhiệm vụ, chuyện cá nhân của cháu để sau.
" Hoắc Kiêu Hàn không thích nhưng không thể hiện ra mặt, ngồi ngay ngắn, thái độ lạnh nhạt thờ ơ.
"Nhiệm vụ gì? Con tranh thủ đi gặp một lần, rồi ấn định ngày tháng là được. Năm nay con đã 26 tuổi rồi, con nhà người ta bằng tuổi con con cái đã biết chạy nhảy rồi, bây giờ Hiểu Tuệ đang ở nhà họ Hoắc, con cũng không tiện về nhà, còn không mau chóng xin nhà ở để kết hôn.
"
“Năm nay con nhất định phải giải quyết chuyện cá nhân của mình.
” Bà cụ Hoắc nghiêm túc giao nhiệm vụ.
Hoắc Kiêu Hàn đứng dậy, kiên trì với ý nghĩ của mình: “Bà nội, hiện tại cháu phải ưu tiên nhiệm vụ quốc gia giao phó, ủng hộ công tác xây dựng Đảng và Nhà nước.
”
Nói xong anh liền đi ra ngoài.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khét như thức ăn bị cháy.
Lông mày anh nhíu chặt, chẳng lẽ đồ ăn nhà hiệu trưởng Tống thật sự không phải do Tô Uyển làm!
Đúng lúc này Hoắc Hồng dẫn Mạnh Tân Hạo đến.
“Cái gì cháy khét thế?” Mạnh Tân Hạo khứu giác nhạy bén, lập tức ngửi thấy.
“Cô Hồng, anh Tân Hạo, chị cháu đang nấu cơm trong bếp ạ.
” Tô Hiểu Tuệ cầm từ điển đứng dậy khỏi ghế sofa, sợ người khác không biết Tô Uyển làm cháy đồ ăn.
Mạnh Tân Hạo cũng không để ý, chào hỏi mọi người một lượt, rồi kéo Hoắc Kiêu Hàn đi chơi cờ tướng.
Hoắc Hồng thì nhíu chặt mày, Tô Uyển này đúng là dối trá, thật sự không biết nấu cơm.
Bà ấy gật đầu với Tô Hiểu Tuệ rồi đi vào phòng bà cụ Hoắc.
Tô Hiểu Tuệ trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, cô ta vừa vào bếp một lần nữa, cả căn bếp toàn khói mù mịt, chắc là Tô Uyển làm cháy cả nồi.
Sau đó, cô ta đi đến xem Hoắc Kiêu Hàn và Mạnh Tân Hạo chơi cờ.
Hoắc Kiêu Hàn ngồi xuống, lạnh lùng liếc nhìn phòng bếp, mùi khét càng lúc càng nồng nặc.
Người phụ nữ này suýt nữa lừa được anh.
Khóe môi mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng.
Hơn năm giờ, Hoắc Kiến Quốc và Mạnh Kinh Quốc, chồng của Hoắc Hồng, cùng nhau tan làm về nhà.
Vừa bước vào phòng khách, họ đã ngửi thấy mùi khét và mùi hôi.
Mạnh Kinh Quốc lấy tay che mũi, ho nhẹ một tiếng, nói đùa: “Anh vợ đổi giúp việc mới à?”
Hoắc Kiến Quốc hơi nhíu mày nhìn Hoắc Kiêu Hàn, Hoắc Kiêu Hàn chỉ đứng dậy gọi: “Bố, dượng.
” Sau đó không nói gì nữa.
“Về rồi à?” Bà cụ Hoắc từ trong phòng đi ra, rồi gọi má Ngô trong bếp: “Má Ngô, dọn cơm được rồi.
”
“Vâng thưa bà chủ, mọi người cứ ngồi trước đi, đồ ăn sẽ có ngay.
” Má Ngô trong bếp nhanh chóng đáp lời.
“Kiến Quốc và Kiêu Hàn nói, con gái lớn nhà họ Tô nấu ăn rất ngon, đạt trình độ tiệm cơm quốc doanh, nhân dịp sinh nhật nhỏ của tôi hôm nay, mọi người cùng nếm thử.
” Bà cụ Hoắc ngồi ở vị trí chủ tọa, giọng nói lạnh nhạt.
“Thật ạ, bà ngoại, vậy hôm nay cháu được bữa ngon rồi.
” Mạnh Tân Hạo lập tức xoa tay, kéo ghế ra ngồi vào bàn ăn.