Tô Quốc Chí liên tục thở dài, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Lý Thúy Lam đã ỷ vào cái bụng, biết rõ có thể bắt thóp được ông, lại sợ Tưởng Lệ Đình đổi ý, sốt ruột nói: “Nếu đã vậy, cậu tranh thủ đưa người đi đi, nợ nần coi như xóa nhé, về sau cũng đừng tìm nhà chúng tôi đòi tiền, chúng tôi không còn nợ nữa.
”
Tưởng Lệ Đình cũng sợ Tô Quốc Chí đổi ý, vội vàng đem tiền đưa cho ông, rồi kéo tay Tô Vãn Nghiên đi ra ngoài.
Đôi tay thon mềm, tinh tế của cô trơn nhẵn, làm Tưởng Lệ Đình nghĩ đây là người quý như châu báu, sắp làm vợ của mình nên có chút mất bình tĩnh, đôi tai bỗng đỏ bừng: “Vợ, anh sẽ dẫn em về nhà, em không cần mang theo quần áo hay gì cả, tất cả đều không cần, ngày mai thay mới toàn bộ, chúng ta cái gì không có nhiều chứ quần áo là nhiều nhất.
”
“Để tôi tự đi.
”
Tô Vãn Nghiên cực kỳ chán ghét, rút tay ra, nhưng Tưởng Lệ Đình lại không buông, nắm càng chặt hơn, lời nói như thiêu đốt bên tai: “Em bây giờ là vợ anh rồi, phải cho anh nắm tay.
Phải gả cho loại đàn ông du côn, lưu manh này, lại càng khiến cô vô cùng đau khổ.
Tưởng Lệ Đình không học hành sách vở, về sau đi lên từ việc kiếm tiền trong xã hội, đối mặt với cô gái mình thích làm sao có thể rụt rè. Hắn có chút lo lắng, đưa tay ôm sau lưng cô nói: “Vợ, đừng khóc nhé, anh chỉ dọa em một chút thôi, không định làm gì cả.
”
Tô Vãn Nghiên vô cùng chán ghét, không thèm để ý loại đàn ông động tay động chân. Cô đẩy hắn ra, nghẹn ngào nói: “Đừng đụng vào tôi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!