Bỗng nhiên, Tưởng Lệ Đình đứng ở cửa lên tiếng: “Vợ, em dùng đũa của em đút cho nó đúng không, vậy cũng đừng ăn thức ăn kia nữa, anh dẫn em lên thị trấn, em muốn ăn gì?”
Qua khe cửa, cô nhìn thấy Tưởng Thâm và Tưởng Trầm đang cố gắng giảm bớt sự hiện diện của bản thân, không vui vẻ nói: “Anh nói như vậy không sợ làm tổn thương trẻ con sao, bọn chúng cái gì cũng hiểu, biết anh không thích cháu gái mình đấy.
”
Tưởng Lệ Đình không thèm để ý: “Không sao, anh còn không chịu nổi con của mình.
”
Tô Vãn Nghiên đang cho Nha Nha ăn mì thì dừng lại.
Có chút không tin nhìn hắn ta: “Vậy tại sao còn bắt tôi sinh con.
”
Tưởng Lệ Đình nhíu mày khẽ cười: “Anh dùng con để giữ em lại, như vậy em sẽ không bỏ chạy, nếu không làm quỷ thì sẽ phải sinh con, còn làm anh mười tháng không thể gần em.
Tưởng Lệ Đình mười mấy tuổi đã cùng các anh em vào Nam ra Bắc kiếm tiền, tư tưởng cởi mở, bản thân cũng bịảnh hưởng, hắn nói: “Anh cũng không có nói gì, hơn nữa hai ta sẽ là vợ chồng cả đời, gần gũi thì có gì không tốt, coi như làm gương cho bọn chúng.
”
Tô Vãn Nghiên cắn môi, buồn chán nói: “Tôi thấy tốt hơn hết là anh nên lạnh lùng giống như lúc ở xưởng.
”
“Em thích anh như vậy à? Được, thỉnh thoảng anh có thể giả bộ.
”
Tưởng Lệ Đình thực ra đối với mọi chuyện đều bình tĩnh và biết kiềm chế nhưng đối với cô chính là không thể không nhiệt tình.
Nghe cô nói vậy cũng tự thấy bản thân rẻ mạt, nhưng không cảm thấy mất mặt, dù sao cũng là vợ chồng, cuộc sống vẫn nên thân mật.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!