Chương 1 - Lấy Cô Gán Nợ (1)
Chương 2 - Lấy Cô Gán Nợ (2)
Chương 3 - Lấy Cô Gán Nợ (3)
Chương 4 - Tầm Nhìn Của Tôi Cao Lắm (1)
Chương 5 - Tầm Nhìn Của Tôi Cao Lắm (2)
Chương 6 - Tới Nhà Cô Ấy Ghi Nợ (1)
Chương 7 - Tới Nhà Cô Ấy Ghi Nợ (2)
Chương 8 - Duyên Phận Là Do Chính Tay Hắn Làm Hỏng (1)
Chương 9 - Duyên Phận Là Do Chính Tay Hắn Làm Hỏng (2)
Chương 10 - Duyên Phận Là Do Chính Tay Hắn Làm Hỏng (3)
Chương 11 - Tôi…Tôi Muốn Cô Ấy (1)
Chương 12 - Tôi…Tôi Muốn Cô Ấy (2)
Chương 13 - Tôi…Tôi Muốn Cô Ấy (3)
Chương 14 - Đây Là Nhà Của Anh Sao? (1)
Chương 15 - Đây Là Nhà Của Anh Sao? (2)
Chương 16 - Đây Là Nhà Của Anh Sao? (3)
Chương 17 - Ba Đứa Con (1)
Chương 18 - Ba Đứa Con (2)
Chương 19 - Ba Đứa Con (3)
Chương 20 - Thành Công (1)
Chương 21 - Thành Công (2)
Chương 22 - Thành Công (3)
Chương 23 - Ánh Mắt Của Người Đàn Ông Này Thật Dâm Đãng (1)
Chương 24 - Ánh Mắt Của Người Đàn Ông Này Thật Dâm Đãng (2)
Chương 25 - Ánh Mắt Của Người Đàn Ông Này Thật Dâm Đãng (3)
Chương 26 - Quần Áo Bị Tôi Xé Rồi (1)
Chương 27 - Quần Áo Bị Tôi Xé Rồi (2)
Chương 28 - Quần Áo Bị Tôi Xé Rồi (3)
Chương 29 - Một Tay Đẩy Người Ta Lên Giường (1)
Chương 30 - Một Tay Đẩy Người Ta Lên Giường (2)
Chương 31 - Một Tay Đẩy Người Ta Lên Giường (3)
Chương 32 - Lá Thư Muộn Màng (1)
Chương 33 - Lá Thư Muộn Màng (2)
Chương 34 - Lá Thư Muộn Màng (3)
Chương 35 - Gọi Mẹ (1)
Chương 36 - Gọi Mẹ (2)
Chương 37 - Gọi Mẹ (3)
Chương 38 - Cách Cho Ăn Giống Như Ngược Đãi (1)
Chương 39 - Cách Cho Ăn Giống Như Ngược Đãi (2)
Chương 40 - Cách Cho Ăn Giống Như Ngược Đãi (3)
Chương 41 - Tôi Hầu Hạ Em Cả Đêm (1)
Chương 42 - Tôi Hầu Hạ Em Cả Đêm (2)
Chương 43 - Tôi Hầu Hạ Em Cả Đêm (3)
Chương 44 - Ai Không Phải Là Trai Tân? (1)
Chương 45 - Ai Không Phải Là Trai Tân? (2)
Chương 46 - Ai Không Phải Là Trai Tân? (3)
Chương 47 - Có Cần Phải Làm Tôi Xấu Hổ Như Vậy Không? (1)
Chương 48 - Có Cần Phải Làm Tôi Xấu Hổ Như Vậy Không? (2)
Chương 49 - Không Cho Trẻ Con Ăn Thịt (1)
Chương 50 - Không Cho Trẻ Con Ăn Thịt (2)
Chương 1 - Lấy Cô Gán Nợ (1)
Chương 2 - Lấy Cô Gán Nợ (2)
Chương 3 - Lấy Cô Gán Nợ (3)
Chương 4 - Tầm Nhìn Của Tôi Cao Lắm (1)
Chương 5 - Tầm Nhìn Của Tôi Cao Lắm (2)
Chương 6 - Tới Nhà Cô Ấy Ghi Nợ (1)
Chương 7 - Tới Nhà Cô Ấy Ghi Nợ (2)
Chương 8 - Duyên Phận Là Do Chính Tay Hắn Làm Hỏng (1)
Chương 9 - Duyên Phận Là Do Chính Tay Hắn Làm Hỏng (2)
Chương 10 - Duyên Phận Là Do Chính Tay Hắn Làm Hỏng (3)
Chương 11 - Tôi…Tôi Muốn Cô Ấy (1)
Chương 12 - Tôi…Tôi Muốn Cô Ấy (2)
Chương 13 - Tôi…Tôi Muốn Cô Ấy (3)
Chương 14 - Đây Là Nhà Của Anh Sao? (1)
Chương 15 - Đây Là Nhà Của Anh Sao? (2)
Chương 16 - Đây Là Nhà Của Anh Sao? (3)
Chương 17 - Ba Đứa Con (1)
Chương 18 - Ba Đứa Con (2)
Chương 19 - Ba Đứa Con (3)
Chương 20 - Thành Công (1)
Chương 21 - Thành Công (2)
Chương 22 - Thành Công (3)
Chương 23 - Ánh Mắt Của Người Đàn Ông Này Thật Dâm Đãng (1)
Chương 24 - Ánh Mắt Của Người Đàn Ông Này Thật Dâm Đãng (2)
Chương 25 - Ánh Mắt Của Người Đàn Ông Này Thật Dâm Đãng (3)
Chương 26 - Quần Áo Bị Tôi Xé Rồi (1)
Chương 27 - Quần Áo Bị Tôi Xé Rồi (2)
Chương 28 - Quần Áo Bị Tôi Xé Rồi (3)
Chương 29 - Một Tay Đẩy Người Ta Lên Giường (1)
Chương 30 - Một Tay Đẩy Người Ta Lên Giường (2)
Chương 31 - Một Tay Đẩy Người Ta Lên Giường (3)
Chương 32 - Lá Thư Muộn Màng (1)
Chương 33 - Lá Thư Muộn Màng (2)
Chương 34 - Lá Thư Muộn Màng (3)
Chương 35 - Gọi Mẹ (1)
Chương 36 - Gọi Mẹ (2)
Chương 37 - Gọi Mẹ (3)
Chương 38 - Cách Cho Ăn Giống Như Ngược Đãi (1)
Chương 39 - Cách Cho Ăn Giống Như Ngược Đãi (2)
Chương 40 - Cách Cho Ăn Giống Như Ngược Đãi (3)
Chương 41 - Tôi Hầu Hạ Em Cả Đêm (1)
Chương 42 - Tôi Hầu Hạ Em Cả Đêm (2)
Chương 43 - Tôi Hầu Hạ Em Cả Đêm (3)
Chương 44 - Ai Không Phải Là Trai Tân? (1)
Chương 45 - Ai Không Phải Là Trai Tân? (2)
Chương 46 - Ai Không Phải Là Trai Tân? (3)
Chương 47 - Có Cần Phải Làm Tôi Xấu Hổ Như Vậy Không? (1)
Chương 48 - Có Cần Phải Làm Tôi Xấu Hổ Như Vậy Không? (2)
Chương 49 - Không Cho Trẻ Con Ăn Thịt (1)
Chương 50 - Không Cho Trẻ Con Ăn Thịt (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đầu óc của Tô Vãn Nghiên giống như bị bão cuốn đi mất vài giây, nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Nhưng chắc chắn hắn không ngủ với cô gái khác, vì đêm qua hắn không tìm được ai.
Thậm chí còn phải mượn đèn, về sau tốn rất nhiều sức lực, mà cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tưởng Lệ Đình thấy dáng vẻ giật mình kinh ngạc của cô thì có chút buồn cười.
Hắn hôn cô thêm vài lần nữa, sau đó lại bước theo cô làm cho cô không còn lối nào để đi, hắn nói: “Còn nói, có phải em chiếm tiện nghi của tôi không? Đều là người lớn như vậy, chẳng lẽ không biết ngủ với nhau sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời sao?”
Tô Vãn Nghiên nhìn người đàn ông đứng sát mình đang nhướng mày, hai gò má rất đỏ, trong lòng không khỏi nghĩ tới một câu trong sách: Cách một người đàn ông đối xử với bạn khi tức giận mới đúng là bản chất thật của anh ta.
Bây giờ hắn có thể kiềm chế cơn giận như vậy đúng là không tệ.
Cô đẩy hắn một cái, nhưng không đẩy được, lúng túng nói: “Anh là người chịu thiệt à?”
“Đúng rồi, ai không phải là trai tân?”
Hơi thở của Tưởng Lệ Đình sát bên tai cô, giọng nói có vài phần nịnh nọt: “Vợ ơi đừng khóc.
”
Tô Vãn Nghiên quay đầu không thèm để ý tới hắn, dù sao cô vẫn có tính cách của một đại tiểu thư.
Tưởng Lệ Đình thấp giọng nói một cách phiền phức: “Vợ, bên ngoài em không thể gần gũi sao?”
Tô Vãn Nghiên dừng lại, ánh mắt khẽ run lên, giọng nói không còn lưu loát: “Không.
”
Tưởng Lệ Đình không để ý, trong lòng rất hoang mang nói: “Vợ, chúng ta sống vui vẻ một chút, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng đừng có nói lung tung, những lời này cũng nhắm vào em, bảo em chủ động tìm mẹ anh gây sự.
”
Tô Vãn Nghiên không hiểu, ấp a ấp úng: “Ý anh không tin tôi là người gây sự?”
Tưởng Lệ Đình giấu nụ cười, ánh mắt nghiêm túc nói: “Ừ, chắc chắn cháu gái của Tô đoàn trưởng không phải là người quậy phá.
Cháu gái của Tô đại thiện nhân không phải là người không hiểu đạo lý, mặc kệ sau này có chuyện gì, chỉ cần em giải thích thì anh sẽ tin.
”
Tô Vãn Nghiên đã nhiều năm không được nghe cách xưng hô như vậy, mũi chua xót khó chịu, nức nở khóc.
Tưởng Lệ Đình liền an ủi: “Đừng khóc nhé vợ, người đàn ông nào cũng hiểu mẹ mình hơn vợ mới cưới. Mẹ chồng nàng dâu cãi nhau chắc chắn đều có lý do.
Nếu anh không hỏi lý do thì sẽ nói rất tệ với em, chỉ có thể bày tỏ nỗi lòng của anh với em. Em không giải thích với anh cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng anh chưa hề vào cửa đã cãi nhau với em, lúc hỏi em lý do, nếu em nói với anh, anh sẽ tin em. Kết quả em lại nói này nói kia, anh nghe xong không chịu nổi.
”
Tô Vãn Nghiên nghe xong càng khóc to hơn.
Không phải vì vui mừng mà là lời nói này giống lời Tô Quốc Chí đã từng nói với cô.
Nhưng cuối cùng bản thân vẫn bị rơi vào cảnh mỗi ngày mẹ chồng nàng dâu đều cãi nhau, trong nhà dù lâu hay ít thì cũng không ai thích người được gả.
…