Tưởng Tráng luôn lo lắng bà ta sẽ lừa em gái đi mất.
Anh lo lắng em gái còn quá nhỏ không hiểu, nên đã cố ý đổi cách nói và dặn dò lại một lần nữa.
"Trình Trình, nghe rõ chưa, chúng ta không chơi với cô Ba nữa, sau này nhìn thấy bà ta, em hãy về nhà tìm anh, tuyệt đối không được nói chuyện với bà ta.
"
Tưởng Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu, có vẻ như đã hiểu ý anh mình.
"Cô Ba bắt nạt mẹ nên nhà mình không chơi với bà ấy nữa.
"
Tưởng Tráng nghe thấy tiếng lòng của em gái, nhẹ nhàng vuốt bím tóc của cô bé và khen ngợi: "Thật thông minh.
"
Ba anh em trong nhà ôm nhau thành một cục, không ngờ những lời này đều bị Tưởng Kiến Quốc đứng ngoài cửa nghe thấy.
Ông không vào nhà, ngược lại còn đi vòng một vòng, đến ruộng nhà mình ngồi một lúc.
Đợi đến khi Tào Cần về nhà nấu cơm xong, vẫn không thấy ông đâu.
"Ba đứa ăn trước đi, ba các con chắc là đi nhổ cỏ ngoài ruộng để cho gà ăn rồi, mẹ ra đó xem thử.
"
"Mẹ để con đi!
"
Tưởng Lịch đứng dậy muốn thay bà, nhưng bị Tào Cần ngăn lại.
"Ăn cơm của con đi, ruộng nhà mình gần, không đến hai bước, nếu muốn giúp mẹ, lát nữa con rửa bát.
"
Tưởng Lịch ghét nhất việc rửa bát.
Đành phải miễn cưỡng đồng ý: "Được, lát nữa con rửa.
"
Tào Cần trêu chọc cậu vài câu, mới từ cửa sau đi ra.
Vẫn chưa đến đầu ruộng nhà mình, bà đã nhìn thấy Tưởng Kiến Quốc từ xa.
"Kiến Quốc!
"
Bà gọi một tiếng: "Về nhà ăn cơm đi, ông ngồi đây làm gì thế.
"
Tưởng Kiến Quốc không quay đầu lại: "Ba mẹ con cứ ăn trước đi.
"
Hai mươi mấy năm vợ chồng, chỉ cần ông mở miệng, Tào Cần đã nhận ra ông không vui, liền ngồi xuống bên cạnh ông.
Bà nghiêng đầu nhìn Tưởng Kiến Quốc, vẻ chán chường trên mặt ông không giấu được.
"Sao thế? Tuổi đã cao rồi còn trốn trong ruộng khóc lén.
"
"Tôi không khóc.
" Tưởng Kiến Quốc lập tức phản bác.
Nhưng những cảm xúc ùa đến ngay sau đó khiến ông thực sự muốn khóc.
"Tiểu Cần, cả đời này theo tôi đã khiến bà chịu ấm ức.
"
Tào Cần nghe xong, biết ông đang tự trách mình.
"Ấm ức gì chứ, những ngày tháng khó khăn mới cưới nhau chúng ta đều đã vượt qua, cuộc sống bây giờ tốt biết bao, ông còn buồn bã làm gì?" Bà giả vờ không để ý.
Nhưng Tưởng Kiến Quốc cũng hiểu bà.
Tào Cần trách ông, trong lòng ông còn dễ chịu hơn, nhưng bà càng tốt như vậy, trong lòng ông càng không thoải mái.
Cảm xúc dồn nén, khiến ông thực sự rơi hai giọt nước mắt.