Lúc này Tưởng Tráng mới hiểu ra tại sao em gái cứ tìm tàu để làm gì.
Nhưng anh lại vụng về vào thời điểm quan trọng như vậy, chẳng thể nói ra được lời chào hàng nào.
"Thuyền trưởng, chúng cháu thực sự là người bán rau.
"
Nửa ngày chỉ giải thích được một câu này.
Lúc này Tô Bằng mới nhận ra đứa trẻ này nói thật.
Nhưng hai đứa trẻ không rõ lai lịch bán rau, ông ấy vẫn không tin.
Ông ấy nhìn đôi mắt tròn xoe của Tưởng Trình Trình, sợ từ chối thẳng thừng sẽ khiến đứa trẻ khóc, liền dứt khoát đưa ra một yêu cầu không thể để chúng biết khó mà lui.
"Muốn chú mua rau của các cháu không dễ đâu, trừ khi…"
"Trừ khi các cháu có thể giúp chú tìm được hai mươi người làm công, nếu không chú sẽ mua rau ở nhà khác.
"
Thời buổi này, ở làng Bắc Hải vẫn chưa có nhiều người làm công.
Tô Bằng cần người làm công, chỉ có thể tự mình đến khu xa hơn để tìm.
Hoặc là đến phiên chợ thì dựng biển tuyển người, hoặc là tìm đến các công đầu địa phương để thuê người.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên ông ấy đến đây, không hiểu rõ tình hình địa phương.
Vừa xuống thuyền nhìn thấy cảnh nông thôn ở đây, ông ấy đã biết việc tuyển công nhân khó khăn thế nào.
Công việc nặng nhọc trên thuyền còn nặng hơn một nửa công việc đồng áng, hơn nữa hiện tại không phải là thời gian nông nhàn, nhà nào cũng có việc riêng.
Những người lao động khỏe mạnh cũng chưa chắc đã coi trọng số tiền công ông ấy trả mỗi ngày.
Trong lúc Tô Bằng đang lo lắng thì gặp được hai anh em này.
Ông ấy cũng thuận lý thành chương mà đưa ra yêu cầu này.
"Hai mươi người làm công?"
Khi Tưởng Tráng lên tiếng, Tô Bằng cười một tiếng, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày không hề giãn ra: "Đúng vậy, biết khó khăn thế nào rồi chứ.
"
Vừa dứt lời, ông ấy lại nghe Tưởng Tráng nói: "Chú chỉ có một yêu cầu này thôi sao?"
Có ý gì?
Tô Bằng sửng sốt một chút, rồi mở miệng hỏi anh: "Cháu thấy yêu cầu này có khó không?"
"Khó.
" Tưởng Tráng khẳng định: "Nhưng có thể cố gắng xem sao.
"
Lúc này Tô Bằng mới nhìn kỹ chàng trai đen nhẻm này.
Trong ánh mắt của Tưởng Tráng, ngoài sự nghiêm túc ra thì vẫn là sự nghiêm túc.
Đối diện với ánh mắt của anh, Tô Bằng thu lại sự coi thường: "Được, chỉ cần trong vòng ba ngày cháu có thể tìm đủ người cho chú, chú sẽ mua rau ở nhà các cháu.
"
Mắt Tưởng Trình Trình sáng lên.
Chưa đợi anh trai nói gì, cô nhóc đã giơ tay lên trước.