Nghe anh hai nói đói, cô bé lập tức dâng bát nhỏ của mình lên.
Tưởng Lịch ngẩn người, không động đậy.
Trình Trình còn ân cần đẩy bát về phía cậu: "Anh hai, cho anh ăn!
"
Nói xong, cô nhóc lại nhìn thấy anh cả bên cạnh, sợ anh cũng đói, liền cầm thìa múc vài thìa từ bát của mình sang bát Tưởng Tráng.
"Anh cả cũng ăn!
"
"Như vậy là không ai đói nữa!
"
Trình Trình không biết hai anh trai ăn no thì cần ăn bao nhiêu.
Trong đầu cô bé, ăn một bát là no.
Anh trai lớn hơn cô nhóc một chút thì ăn nhiều hơn một chút. Còn “một chút” là bao nhiêu, cô chưa bao giờ nghĩ đến nên mới chia bát canh mì đó ra.
Tưởng Lịch lập tức cười, húp hết bát canh mì trong bát.
"Vẫn là em gái thương anh nhất, giờ thì anh no rồi!
"
Rõ ràng là đang dỗ dành em gái.
Tưởng Tráng cũng bắt chước, làm lại một lần nữa.
Trình Trình vui lắm, cho rằng bát canh mì của mình có tác dụng lớn, liền chạy đến bên Tào Cần ôm chân bà nũng nịu.
"Mẹ ơi!
"
Tào Cần sao có thể không hiểu được chút tâm tư nhỏ của con bé, đây là muốn được khen ngợi.
"Đều nhờ công của Trình Trình của chúng ta.
"
Bà cố ý ghé vào tai Trình Trình nói: "Lát nữa mẹ sẽ lén cho Trình Trình một viên đường phèn, không cho anh trai!
"
Tưởng Trình Trình lập tức vui hơn.
Đợi đến khi dỗ được cô bé đi xem tivi, Tào Cần mới đi đến bếp lò nướng vài chiếc bánh, rồi đưa cho mấy đứa trẻ.
Hai người bạn học kia lúc đầu còn ngại ngùng không dám nhận.
Tào Cần nói: "Ăn nhanh đi, ngày mai phải làm việc nặng, không ăn cơm thì lấy đâu ra sức", lúc này mới khuyên được bọn trẻ.
Buổi tối, trong căn phòng phía Tây.
Bốn chàng trai nằm cạnh nhau, đều chưa ngủ.
"Đại Lịch, cảm ơn mày đã nghĩ đến bọn tao.
"
Một lúc lâu sau, một người mới nhỏ giọng nói: "Nếu mày không gọi thì bọn tao làm sao biết được việc tốt như vậy.
"
Hai anh em này họ Lương, là anh em họ, cũng học cùng lớp với Tưởng Lịch.
Nhà họ Lương không phải không nuôi nổi con, mà ba mẹ đều làm việc vất vả, phải tằn tiện mới có thể lo cho hai anh em học hết cấp ba.
Bảy mươi đồng đã đủ để hai anh em ăn trong nửa học kỳ.
Hơn nữa chỉ cần làm việc một tuần, trong mắt hai anh em, đây là cơ hội tốt nhất.
Hai anh em ở trường học hành chăm chỉ, bình thường có hơi coi thường Tưởng Lịch là một kẻ lêu lổng nhưng lúc này lại thật lòng cảm thấy áy náy.
"Chuyện lần này bọn tao đều ghi nhớ, Đại Lịch, mày yên tâm, sau này chúng ta sẽ là bạn tốt, anh em tốt!
"