Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Phi chính là cái người trẻ tuổi đến báo tin nọ, còn người đàn ông nổi tiếng côn đồ kia lại là đàn em dưới quyền của Thư Kiến Dương, hai người này đều là trợ thủ đắc lực của anh ấy.
“Cảm ơn anh.
” Ngoài mặt Thư Nhan tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi chứ cô vẫn là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, đột nhiên xuyên vào một nhân vật trong sách, chưa kịp thích ứng đã phải dọn dẹp mớ hỗn độn cho nguyên chủ. Đối mặt với một người đàn ông hung hăng như Diệp Chí Cường, nếu nói không sợ là nói dối. Sở dĩ cô có thể cứng rắn đến như vậy là nhờ có chỗ dựa vững chắc Thư Kiến Dương.
“Anh ba, em còn có chuyện này phiền anh ra tay.
” Thư Nhan thật sự không biết tìm ai để giúp mình nữa, đành phải mặt dày tiếp tục nhờ cậy Thư Kiến Dương.
“Em nói đi.
” Vì Thư Kiến Dương hứa sẽ giúp đỡ cô, nên đã giúp thì phải giúp cho trót.
“Hai đứa nhỏ còn gửi nhờ ở nhà ông bà nội, em lo là đến lúc đó Diệp Chí Cường sẽ dùng hai đứa nhỏ để uy hiếp em.
” Con trai Diệp Thiên Bảo thì không nói rồi, nhưng con gái Diệp Thanh Thanh là đứa mà cô lo lắng nhất. Ai mà biết Diệp Chí Cường sẽ làm ra chuyện tày đình gì.
Chuyện này thật sự có thể xảy ra, Thư Nhan ép anh ta phải ra đi với hai bàn tay trắng, anh ta bị dồn vào đường cùng thì rất có thể sẽ mất đi lý trí.
“Em muốn đón hai đứa nhỏ lên đây à?” Thư Kiến Dương im lặng suy nghĩ một lúc: “Được rồi, bây giờ trường học vẫn chưa khai giảng, chắc anh hai vẫn còn ở nhà, để anh nhờ anh ấy đưa hai đứa nhỏ lên thị trấn, ở đó có một người anh em tốt của anh, cậu ấy có sẵn xe nên rất tiện.
”
Giống với Thư Kiến Giang, anh hai Thư Kiến Ba cũng là một người rất nổi tiếng, nhưng tiếng tăm của hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Thư Kiến Dương nổi tiếng là một tên đầu gấu, còn Thư Kiến Ba lại nổi tiếng là một hiệu trưởng tài đức vẹn toàn, được mọi người kính trọng.
Anh ấy là sinh viên duy nhất trong nhà họ Thư, cũng là sinh viên đầu tiên trong làng sau khi kỳ thi đại học kết thúc. Vốn dĩ anh ấy có thể ở lại thành phố, hoặc về tỉnh chọn đại một công việc cũng được. Nhưng anh hai lại không làm như vậy, anh ấy đã quay về quê và chọn cái nghề gõ đầu trẻ.
Làng Lĩnh An không phải là một vùng quê nghèo khó, nhưng cũng chẳng phải là một nơi tốt đẹp gì. Một cái làng rộng lớn như vậy có tận mấy trăm em học sinh, trong đó có đến bốn học sinh cấp hai nhưng chỉ có tám giáo viên phụ trách giảng dạy. Có thể thấy sự chênh lệch giữa số lượng giảng viên và học sinh lớn đến mức nào. Sau khi biết tin sinh viên trong làng muốn quay về xây dựng quê hương, người trong huyện và làng đã tổ chức lễ chào đón cho anh ấy, thậm chí còn đề bạc anh lên làm phó hiệu Trưởng. Đợi đến khi nào hiệu trưởng đương nhiệm về hưu thì sẽ đưa anh lên làm hiệu trưởng.
Nhờ có sự nỗ lực của Thư Kiến Ba mà trường học đã được xây thêm một dãy phòng học mới, cũng có thêm nhiều giáo viên hơn, hạn chế tình trạng một giáo viên dạy cùng lúc nhiều lớp.
Theo đuổi con đường học tập là cách để người nghèo thoát nghèo nhanh chóng và dễ dàng nhất. Ai mà không muốn được học đại học, đi làm ở đơn vị, ngồi mát ăn bát vàng chứ.
Cho nên dân làng dù có con em đang đi học hay không đều vô cùng kính trọng Thư Kiến Ba.
Mà so ra Thư Kiến Dương suy nghĩ chu đáo hơn Thư Nhan rất nhiều. Nếu nhờ người ngoài đến đón con cháu nhà họ Thư thì không tránh khỏi việc bị người ta hỏi dò hỏi, nhưng nếu đó là Thư Kiến Ba thì sẽ không như vậy.
Theo như lời của Thư Kiến Dương thì Thư Kiến Ba cũng chẳng phải người hoàn hảo gì mấy, anh ấy là người đọc nhiều sách nên hơi bảo thủ, lại có danh tiếng.