Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không lay chuyển được Thư Nhan, cuối cùng Thư Kiến Dương nhận chiếc xe này.
Nói thật, Thư Nhan rất động lòng với mấy căn nhà kia, cái loại chỉ đặt ở đó mấy năm sau thì giá trị sẽ tăng mấy chục lần, tốt hơn so với đầu tư bất kỳ thứ gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại từ Diệp Chí Cường mà có, sau này sẽ phiền phức không thôi.
Muốn cắt đứt thì cắt cho sạch sẽ, dứt khoát bán tất cả nhà ở, dù sao bây giờ giá nhà ở cả nước đều rẻ, đến những thành phố khác cô lại nhắm hai mắt mua, qua mười mấy hai mươi năm cũng có thể chắc chắn kiếm tiền.
“Anh ba, mấy bất động sản này làm phiền anh bán giúp em.
” Do dự một chút rồi Thư Nhan nói: “Em không biết những năm này anh kiếm được bao nhiêu tiền, có tiền thì anh mua nhà đi. Ánh mắt Diệp Chí Cường coi như không tệ, những chỗ này đều ở trung tâm thành phố, nhất là cửa hàng mặt tiền này, cũng không biết sao anh ta mua được, nghe nói nơi đó muốn xây đường dành riêng cho người đi bộ, bây giờ muốn mua cũng không mua được. Nếu không phải em sợ Diệp Chí Cường tìm làm phiền, thật sự em cũng không nỡ bán đi. Anh ba tốt với em, làm em gái cũng móc tim móc phổi nói vài lời, chuyện bây giờ anh làm tốt nhất là đừng làm lâu dài, ai biết lúc nào lại nghiêm trị, có thể thu tay thì thu tay lại đi, anh xem Diệp Chí Cường cũng chưa từng đi học vẫn làm ông chủ như thường, so với anh ta thì anh ba mạnh hơn nhiều, dưới tay cũng có một đám anh em, không bằng anh cũng đi làm thầu công trình, có tiền có người, anh còn sợ không làm ăn được sao?”
Thập niên chín mươi vẫn là thời điểm hoàng kim trên khắp cả nước, đầu óc Thư Kiến Dương linh hoạt, dùng ở đường chính ngay thẳng chắc chắn không kém, cố gắng thì thành tựu sau này còn cao hơn Diệp Chí Cường.
Bị Thư Nhan nói kiểu này, Thư Kiến Dương động lòng không thôi, theo tuổi càng lúc càng lớn, dần dần anh cũng có ý nghĩ lấy vợ sinh con, người này một khi có ý nghĩ thì sẽ có suy nghĩ ổn định, nhưng mà nghề này của bọn họ nguy cơ tứ phía, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng làm sao dám lấy vợ sinh con? Giống như em họ nói như thế này, anh ấy có tiền còn có quan hệ, vì sao không thể làm thầu công trình như Diệp Chí Cường?
Dứt khoát lá gan lớn hơn chút thì trực tiếp mua đất xây nhà?
Thư Nhan còn chưa biết lá gan của anh họ cô lớn bất thường.
“Anh sẽ cân nhắc, nhà à? Ba anh để cho anh về nhà xây nhà.
” Thư Kiến Dương xoắn xuýt.
Quyết định muốn làm ăn thì ít nhất phải chừa lại số tiền kia, tiền còn lại chỉ đủ mua một căn nhà, nếu như xây nhà ở quên lại không đủ.
“Trừ lúc ăn tết anh trở về mấy ngày, đều không ở nhà thì xây nhà làm gì? Đương nhiên là mua nhà trong thành phố, mua nhà ở khu vực tốt trong thành phố không tốt sao, ở quê thì lúc nào xây không được.
” Thư Nhan biết người đời trước chú trọng lá rụng về cội, hơn nữa lúc này cũng không có quan niệm đầu tư mua nhà.
Thư Kiến Dương được tính là người gan to bằng trời, bằng không thì cũng không đi tới trình độ ngày hôm nay, nghĩ là làm, cảm thấy đề nghị của Thư Nhan có thể thực hiện, lập tức tìm người khơi thông quan hệ đăng ký công ty, công ty đăng ký ngay trên tầng trên ngôi nhà nằm trên đường dành cho người đi bộ.
Anh ấy nghe theo đề nghị của Thư Nhan, mua gian nhà kia, tất cả hết ba mươi vạn, con mắt cũng không nháy một cái.
Xem ra những năm này anh họ kiếm được không ít tiền, ba mươi vạn nói ra là ra, trách không được nhiều người lăn lộn như vậy, kiếm tiền rất nhanh.
Bốn căn nhà nhỏ khác thì hai căn bị anh em của Thư Kiến Dương mua, bọn họ chính là nhìn thấy Thư Kiến Dương mua hả hê, không nhịn được mua theo, hai mươi năm sau, lúc mọi người tụ lại nhớ lại tình cảnh mua nhà lúc ấy, cảm thấy lúc đó mình thật anh minh thần võ.