Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thư Nhan giả vờ như vô cùng do dự móc ra một trăm tệ, trong lòng nhớ kỹ vốn. Một trăm tệ này coi như là nguyên chủ hiếu kính năm nay. Thời buổi này ở nông thôn có cô gái nhà nào đã lấy chồng mà có thể cho gia đình một trăm tệ một năm? Cô hoàn toàn có thể xem là hào phóng.
Lâm Tử Hương bất mãn cầm lấy một trăm tệ, con mắt nhìn chằm chằm vào túi áo của Thư Nhan, hận không thể móc ra nhìn. Nghĩ đến đứa con gái này vẫn luôn trung thực, bà ta mới không ra tay hành động. Lâm Tử Hương liếc nhìn phòng khách một vòng, cầm lấy hai cái ly trên bàn rời đi: “Sinh con gái thì được gì, đi từ xa tới mà ngay cả một bữa cơm cũng không có để ăn.
”
Thư Nhan im lặng nhìn hai mẹ con họ rời đi, trong lòng cảm thấy không đáng thay cho nguyên chủ. Thư Kiến Tường thì không nói, trong mắt căn bản không có cô em gái này. Lâm Tử Hương từ khi gặp mặt cũng không thèm quan tâm đôi câu vài lời, chỉ mong con gái mình đừng ly hôn, chặt đứt con đường tài lộc. Trong mắt bà ta thật sự không có đứa con gái là nguyên chủ, có chăng chẳng qua chỉ là một cái công cụ để vơ vét của cải mà thôi.
Qua tầm mười phút, người xem nhà cuối cùng cũng đã tới. Người đến là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, liên tục xin lỗi Thư Nhan.
“Thật sự xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.
”
“Không sao, đúng lúc tôi có thể xem lại căn nhà này.
” Thư Nhan tìm bừa một cái cớ. May mà đối phương tới muộn, nếu đụng mặt Lâm Tử Hương thì chắc phải có choảng nhau.
Căn nhà này ở gần bến xe mới, vị trí rất tốt, xung quanh đã được bán với giá một trăm bảy, một trăm tám mươi nghìn tệ. Thư Nhan ra giá một trăm sáu mươi nghìn tệ thật sự không cao.
Người tới cũng rất thoải mái. Sau khi xem nhà cũng không mặc cả, lập tức quyết định mua ngay.
Bên này vừa giải quyết ổn thỏa, bên Thư Kiến Dương truyền đến tin một căn khác cũng đã được bán, bao gồm vật dụng và đồ điện gia dụng trong nhà, tổng cộng một trăm năm mươi nghìn tệ.
“Bất động sản đã xử lý xong hết, có phải sắp đi rồi không?” Trong mấy ngày ngắn ngủi, Thư Kiến Dương đã có nhận thức mới về Thư Nhan.
“Ừ, em định ngày mai sẽ đi luôn.
”
“Nhanh vậy à?” Thư Kiến Dương không ngờ tốc độ của Thư Nhan lại nhanh như vậy, nói đi là đi.
“Vốn là định trong hai ngày này.
” Thư Nhan mỉm cười: “Anh ba, cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp đỡ, đoán chừng em sẽ mang theo căn nhà kia và mười nghìn tệ, dẫn theo hai đứa nhỏ sống cả đời trong uất ức.
”
“Đừng xem thường bản thân mình. Chủ ý là em đưa ra, anh chỉ làm chân chạy giúp em mà thôi. Cho dù không có anh giúp đỡ thì em vẫn có thể trừng trị Diệp Chí Cường.
”
Thư Nhan khẽ mỉm cười: “Anh ba lại rất tự tin về em.
”
Sáng sớm hôm sau, Thư Nhan thu dọn đồ đạc không nhiều của ba người, chuẩn bị ra trạm xe lửa. Vừa mở cửa thì thấy Thư Kiến Dương đã chờ cô.
“Đi thôi, anh đưa em đi.
” Anh ấy thuận tay bế Diệp Thiên Bảo còn đang ngủ trong lòng cô.
Thư Nhan vẫy tay với Thư Kiến Dương bên ngoài xe lửa: “Anh ba, anh về đi. Khi nào đến nơi em sẽ gọi điện thoại cho anh.
”
Tàu hỏa sơn xanh của thập niên 90 thật sự khác tàu cao tốc trong tương lai một trời một vực. Đầu tiên là không thể chịu đựng nổi không khí trong khoang, ngồi chưa được bao lâu, người bên cạnh bắt đầu hút thuốc, ăn sáng, còn có người cởi giày, lối đi ngột ngạt, nồng nặc mùi mồ hôi, mùi chân thối, quyện với mùi thức ăn.
Thư Nhan dựa sát vào cửa sổ hít nhẹ một hơi. May mà còn có thể mở cửa sổ, nếu không cô đã nôn thốc nôn tháo thật rồi.
Điểm đến lần này là Nam Thành. Khi quyết định rời Tây Thành, Thư Nhan đã mua sẵn bản đồ toàn quốc và tìm hiểu kỹ càng.
Bản thân cô đã sống đến 30 tuổi, nhưng kinh nghiệm sống không được phong phú lắm. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô trở về quê hương.