Chương 1 - Mưa Và Nước Mắt
Chương 2 - Ngày Mới
Chương 3 - Vẻ Đẹp Thuần Khuyết
Chương 4 - Muốn Làm Bạn
Chương 5 - Đợi Đấy Nguyễn Huyền Nguyệt Anh
Chương 6 - Biến Thái Trong Bóng Tối
Chương 7 - Phải Có Lần Sau Chứ
Chương 8 - Si Mê
Chương 9 - Gặp Lại Cô Nàng Bạo Lực
Chương 10 - Chọn Rể
Chương 11 - Trái Tim Vỡ Vụn
Chương 12 - Vẫn Là Máu Bạo Lực!
Chương 13 - Người Cô Rất Muốn Kết Giao
Chương 14 - Thú Cưng Đáng Yêu
Chương 15 - Cô Nàng Lưu Manh
Chương 16 - Tìm Người Buộc Chuông
Chương 17 - Mê Mẩn Đến Ngẩn Ngơ
Chương 18 - Nhóc Con Lớn Thật Rồi
Chương 19 - Nhỏ Lưu Manh Vẫn Là Nhỏ Lưu Manh
Chương 20 - Nhóc Con Ăn Vạ
Chương 21 - Lách Luật
Chương 22 - Thanh Niên Lạ Mặt
Chương 23 - Tên Bò Điên
Chương 24 - Cơn Phẫn Nộ Của Triền Duy
Chương 25 - Cậu Giật Bồ Người Ta?
Chương 26 - Hiển Thi Đâu?
Chương 27 - Cô Ấy Bị Thương?
Chương 28 - Bạo Lực Gia Đình, Bạo Lực Học Đường
Chương 29 - Thất Bại Lần Một Sẽ Có Lần Hai
Chương 30 - Có Lẽ Chỉ Là Cảm Giác Biết Ơn Thôi
Chương 31 - Mối Quan Hệ Giữa Tôi Và Cậu Không Thân Thiết Đến Mức Đấy
Chương 32 - Cậu Ta Bị Quấy Rối?
Chương 33 - Bảo Vệ
Chương 34 - Chẳng Dễ Thương Như Lúc Bé
Chương 35 - Cái Đuôi
Chương 36 - Xúc Phạm
Chương 37 - Người Tên Hải Hoa?
Chương 38 - Chàng Là Hình Mẫu Lý Tưởng Trong Lòng Nàng
Chương 39 - Vì Chúng Tôi Không Thích Cô Ta
Chương 40 - Có Bạn Bênh Vực Vẫn Tốt Hơn
Chương 41 - Người Bạn Thật Sự
Chương 42 - Người Lạ Trong Nhà
Chương 43 - Bênh Vực
Chương 44 - Ngoại Trừ Mẹ Với Ông Ta Ra
Chương 45 - Chị Có Tư Cách Gì?
Chương 46 - Âm Thanh Lạ
Chương 47 - Nhỏ Mà Mỏ Có Võ
Chương 48 - Vết Thương Mới
Chương 49 - Chiếc Xe Buýt Có Biến
Chương 50 - Người Phụ Nữ Đỏ Lòe Loẹt
Chương 51 - Camera
Chương 52 - Con Nhà Người Ta
Chương 53 - Khoảng Khắc Kinh Hoàng
Chương 54 - Túi Thơm Hoa Nhài
Chương 55 - Hiển Thi Mất Tích
Chương 56 - Tại Sao Cô Lại Đến Những Nơi Ấy?
Chương 57 - Tại Sao Hôm Ấy Trời Lại Mưa?
Chương 58 - Vết Thương Lạ
Chương 59 - Tôi Không Về Nhà Được
Chương 60 - Tôi Thích Ăn Mì
Chương 61 - Học Nấu Ăn
Chương 62 - Cô Ra Đây Đi
Chương 63 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra Với Cô Vậy?
Chương 64 - Không Muốn Ngủ
Chương 65 - Ác Mộng
Chương 66 - Tôi Có Thể Giúp Cô Không?
Chương 67 - Máu!
Chương 68 - Đừng Đi
Chương 69 - Sự Kỳ Lạ Của Anh Toàn
Chương 70 - Cảm Ơn Cậu
Chương 71 - Cô Gái Lạ
Chương 72 - Vu Khống
Chương 73 - Vu Khống 3
Chương 74 - Sắp Đặt Từ Trước
Chương 75 - Vạch Rõ Ranh Giới
Chương 76 - Hiển Hi
Chương 77 - Lời Đồn Ác Ý
Chương 78 - Chứng Cứ
Chương 79 - Người Bạn Lúc Nhỏ
Chương 80 - Tại Sao Cô Lại Ghét Tôi Đến Thế?
Chương 81 - Tại Sao Cậu Lại Khóc?
Chương 82 - Cậu Ấy Không Bị Câm
Chương 83 - Ghen Tỵ
Chương 84 - Tai Nạn
Chương 85 - Lời Nói Dối
Chương 86 - Mẹ Đâu Rồi?
Chương 87 - Điều Kỳ Lạ Trên Trường
Chương 88 - Tôi Hận Cậu
Chương 89 - Sự Thật
Chương 90 - Chuyến Xe Chữa Lành
Chương 91 - Đám Cục Bông
Chương 92 - Đám Cục Bông
Chương 93 - Cô Nhi Viện
Chương 94 - Kỷ Niệm Khó Quên
Chương 1 - Mưa Và Nước Mắt
Chương 2 - Ngày Mới
Chương 3 - Vẻ Đẹp Thuần Khuyết
Chương 4 - Muốn Làm Bạn
Chương 5 - Đợi Đấy Nguyễn Huyền Nguyệt Anh
Chương 6 - Biến Thái Trong Bóng Tối
Chương 7 - Phải Có Lần Sau Chứ
Chương 8 - Si Mê
Chương 9 - Gặp Lại Cô Nàng Bạo Lực
Chương 10 - Chọn Rể
Chương 11 - Trái Tim Vỡ Vụn
Chương 12 - Vẫn Là Máu Bạo Lực!
Chương 13 - Người Cô Rất Muốn Kết Giao
Chương 14 - Thú Cưng Đáng Yêu
Chương 15 - Cô Nàng Lưu Manh
Chương 16 - Tìm Người Buộc Chuông
Chương 17 - Mê Mẩn Đến Ngẩn Ngơ
Chương 18 - Nhóc Con Lớn Thật Rồi
Chương 19 - Nhỏ Lưu Manh Vẫn Là Nhỏ Lưu Manh
Chương 20 - Nhóc Con Ăn Vạ
Chương 21 - Lách Luật
Chương 22 - Thanh Niên Lạ Mặt
Chương 23 - Tên Bò Điên
Chương 24 - Cơn Phẫn Nộ Của Triền Duy
Chương 25 - Cậu Giật Bồ Người Ta?
Chương 26 - Hiển Thi Đâu?
Chương 27 - Cô Ấy Bị Thương?
Chương 28 - Bạo Lực Gia Đình, Bạo Lực Học Đường
Chương 29 - Thất Bại Lần Một Sẽ Có Lần Hai
Chương 30 - Có Lẽ Chỉ Là Cảm Giác Biết Ơn Thôi
Chương 31 - Mối Quan Hệ Giữa Tôi Và Cậu Không Thân Thiết Đến Mức Đấy
Chương 32 - Cậu Ta Bị Quấy Rối?
Chương 33 - Bảo Vệ
Chương 34 - Chẳng Dễ Thương Như Lúc Bé
Chương 35 - Cái Đuôi
Chương 36 - Xúc Phạm
Chương 37 - Người Tên Hải Hoa?
Chương 38 - Chàng Là Hình Mẫu Lý Tưởng Trong Lòng Nàng
Chương 39 - Vì Chúng Tôi Không Thích Cô Ta
Chương 40 - Có Bạn Bênh Vực Vẫn Tốt Hơn
Chương 41 - Người Bạn Thật Sự
Chương 42 - Người Lạ Trong Nhà
Chương 43 - Bênh Vực
Chương 44 - Ngoại Trừ Mẹ Với Ông Ta Ra
Chương 45 - Chị Có Tư Cách Gì?
Chương 46 - Âm Thanh Lạ
Chương 47 - Nhỏ Mà Mỏ Có Võ
Chương 48 - Vết Thương Mới
Chương 49 - Chiếc Xe Buýt Có Biến
Chương 50 - Người Phụ Nữ Đỏ Lòe Loẹt
Chương 51 - Camera
Chương 52 - Con Nhà Người Ta
Chương 53 - Khoảng Khắc Kinh Hoàng
Chương 54 - Túi Thơm Hoa Nhài
Chương 55 - Hiển Thi Mất Tích
Chương 56 - Tại Sao Cô Lại Đến Những Nơi Ấy?
Chương 57 - Tại Sao Hôm Ấy Trời Lại Mưa?
Chương 58 - Vết Thương Lạ
Chương 59 - Tôi Không Về Nhà Được
Chương 60 - Tôi Thích Ăn Mì
Chương 61 - Học Nấu Ăn
Chương 62 - Cô Ra Đây Đi
Chương 63 - Chuyện Gì Đang Xảy Ra Với Cô Vậy?
Chương 64 - Không Muốn Ngủ
Chương 65 - Ác Mộng
Chương 66 - Tôi Có Thể Giúp Cô Không?
Chương 67 - Máu!
Chương 68 - Đừng Đi
Chương 69 - Sự Kỳ Lạ Của Anh Toàn
Chương 70 - Cảm Ơn Cậu
Chương 71 - Cô Gái Lạ
Chương 72 - Vu Khống
Chương 73 - Vu Khống 3
Chương 74 - Sắp Đặt Từ Trước
Chương 75 - Vạch Rõ Ranh Giới
Chương 76 - Hiển Hi
Chương 77 - Lời Đồn Ác Ý
Chương 78 - Chứng Cứ
Chương 79 - Người Bạn Lúc Nhỏ
Chương 80 - Tại Sao Cô Lại Ghét Tôi Đến Thế?
Chương 81 - Tại Sao Cậu Lại Khóc?
Chương 82 - Cậu Ấy Không Bị Câm
Chương 83 - Ghen Tỵ
Chương 84 - Tai Nạn
Chương 85 - Lời Nói Dối
Chương 86 - Mẹ Đâu Rồi?
Chương 87 - Điều Kỳ Lạ Trên Trường
Chương 88 - Tôi Hận Cậu
Chương 89 - Sự Thật
Chương 90 - Chuyến Xe Chữa Lành
Chương 91 - Đám Cục Bông
Chương 92 - Đám Cục Bông
Chương 93 - Cô Nhi Viện
Chương 94 - Kỷ Niệm Khó Quên
Cả người cậu bây giờ chẳng khác gì một con chuột già lụ khụ vừa bị rơi xuống cống nước.
Còn Hiển Thi vừa có dù che, vừa có tấm khiên chắn gió chắn mưa, bây giờ tấm khiên ấy còn chắn luôn cả nước mà xe bắn lên người.
Thế là gần đến chặng cuối đường rồi mà cô vẫn bình an vô sự.
Triền Duy cười giả lả.
"Ha! Nhỡ làm khiên rồi thì phải làm tròn bổn phận của cái khiên chớ.
"
Hiển Thi nhìn Triền Duy đưa tay lên vuốt mái tóc ướt mèm mẹp của mình thì mày cau lại.
Chị đây không vui rồi đấy!
Cô tức giận đưa tay của mình lên đánh vào tay Triền Duy, hất chiếc dù của mình xuống dưới đất.
Mưa cứ thế đổ ầm ập vào cả hai.
"Hiển Thi, cô làm gì thế?"
Triền Duy nhanh tay nhặt cây dù lên thì lại bị Hiển Thi hung dữ giành lại dù về phía mình.
Cô gấp chiếc dù nhanh gọn lại trong sự ngạc nhiên của cậu.
Thế là cả hai cùng ướt mèm như chuột lột.
"Sắp đến nhà tôi rồi.
"
Hiển Thi dửng dưng buông ra một câu, sau đấy nắm lấy cánh tay ướt đẫm của Triền Duy kéo cậu chạy nhanh về phía trước. Về đến nhà Hiển Thi. Triền Duy cởi áo khoát của mình ra, vắt nước.
"Tôi không biết chị đại Hiển Thi có sở thích dầm mưa đấy.
"
Dù trong lòng cậu biết rõ cô làm thế vì nghĩ cho mình nhưng kéo theo cả hai người cùng ướt thế này vẫn là thấy khó chịu tự trách. Hiển Thi ném cho cậu một cái khăn khô, sau đấy quay người bước đi.
"Đợi một lát tôi lấy đồ cho cậu.
"
"Cô thay đồ cho mình trước đi kìa.
"
Triền Duy xụ mặt.
Bản thân mình ướt mẹp không lo, lại chạy đi lấy khăn cho mình trước, cô gái này là ngốc bẩm sinh hay bị nước mưa làm nhão não rồi.
Triền Duy bước đến giữ tay Hiển Thi, dùng khăn vừa nãy cô đưa cho mình lau mái tóc dài ướt đẫm nước của cô. Cô nàng phản kháng ngước mặt lên thì bị cậu ấn đầu xuống, tiếp tục lau, miệng càm ràm như ông già khó tính.
"Lo cho bản thân mình trước rồi mới đến người khác. Đây là bản năng sinh tồn cơ bản nhất đấy.
"
Hiển Thi không nói gì, mũi họng đột nhiên ngứa ngáy.
"Hắc xì!
"
Triền Duy vội ném khăn lên bàn.
"Mau đi thay đồ đi, cẩn thận bị cảm đấy.
"
Triền Duy nói rồi ném Hiển Thi vào phòng, cậu đóng sập cửa phòng cô. Sau đấy chặn bên ngoài.
"Còn chưa thay đồ tôi sẽ không cho cô ra ngoài.
"
"...
.
"
Hiển Thi ba chấm cạn lời.
Đây là nhà cô mà, cảm giác sao cứ như bản thân cô mới là khách thế nhỉ?
"Cốc cốc!
"
Rất nhanh Hiển Thi gõ cửa phòng mình. Triền Duy lạnh đến nỗi môi răng bắt đầu va lập cập vào nhau. Cậu đứng bên ngoài nói vọng vào.
"Cô xong rồi chứ?"
Vừa mở cửa ra tức thì, Hiển Thi đã ném vào mặt cậu một cái áo hoodie màu trắng, hai cái quần.
À mà nói đúng hơn là một cái quần short kaki màu đen phù hợp cho cả nam lẫn nữ và một cái váy xếp ly có hình thỏ con đáng yêu.
Triền Duy nghi hoặc nhìn cô.
"Cô đưa váy cho tôi làm gì?"
"Để cậu có nhiều lựa chọn hơn.
"
Triền Duy sau khi thay đồ xong, ấm áp ngồi cuộn mình trên sofa. Tự nhiên mà cầm remote tivi lên chuyển sang kênh sam xem vùng đất linh hồn.
"Hiển Thi tôi đói.
"
Triền Duy nằm bệch ra sofa khi thấy Hiển Thi bước đến.
Cô tiến lại dùng ánh mắt dò xét nhìn con mèo Triền Duy lăn lộn trên sofa.
"Muốn ăn gì?"
Cậu lập tức ngồi bật dậy, mắt sáng lên, hồ hởi nhìn cô.
"Tôi được chọn à?"
Hiển Thi đưa điện thoại cho cậu.
"Tôi không biết nấu ăn, tự đặt đồ đi.
"
Triền Duy cầm điện thoại trên tay, vô vàn các món ngon hấp dẫn hiện lên trước mắt cậu.
Cũng may balo của cô và Triền Duy là loại balo chống thấm nước, không ảnh hưởng đến điện thoại và sách vở bên trong.
"Không biết nấu ăn, không lẽ ngày nào cô cũng đặt đồ ăn bên ngoài ư?"
Triền Duy ngóc đầu lên nhìn cô.
Hiển Thi bình thản ngồi xuống sofa cạnh cậu, tay cầm dao gọt táo.
"Lúc trước là vậy, nhưng bây giờ tôi không thích ăn ngoài nữa.
"
Triền Duy bật người dậy, ngẩn ngơ.
"Bây giờ có người nấu cho cô à?"
"Không! Tôi thích ăn mì.
"
"Mì! Không lẽ ngày nào cô cũng ăn mì?"
Hiển Thi hiển nhiên gật đầu.
"Một thời gian dài á?"
Cô lại điềm nhiên gật đầu.
"Không ngán ư?"
Hiển Thi vô tư lặp lại.
"Không, tôi thích ăn mì!
"
Triền Duy kinh ngạc.
"Ăn mì một thời gian dài, không tốt cho sức khỏe đâu.
"
"Tôi thích ăn mì!
"
"Ăn mì nhiều sẽ khiến da cô trở nên xấu xí.
"
"Tôi thích ăn mì!
"
Triền Duy bất lực nhìn cô nàng cố chấp bướng bỉnh mà không màng đến sức khỏe của mình.
Cậu nhìn vào điện thoại, sau đấy nhìn cô.
"Hôm nay ngưng ăn mì nhé, để tôi đặt đồ ăn giúp cô.
"
Hiển Thi gật đầu.
"Tùy cậu!
"
Triền Duy ngồi lên nhích lại gần cô.
"Tôi không chắc thời tiết xấu thế này shipper có giao hàng không?"
"Dù nắng hay mưa, shipper vẫn giao hàng không ngừng nghỉ.
"
Sau đấy cô trầm tư rồi nói tiếp.
"Tôi đọc trên mạng thấy vậy đấy.
"
"Phì!
"
Triền Duy đưa tay lên che miệng nín cười.
Cô gái này có những lúc hài hước đếch chịu được.