Doãn Minh Dục nếu điều chỉnh lại, tính tình thương hoa tiếc ngọc liền lộ ra. Giọng nói chuyện với hai tỳ nữ cũng dịu dàng hơn vài phần.
Ngân Nhi hết ghen, lại trở vào nội thất lấy ra chiếc kính thường dùng cho Doãn Minh Dục, nói những lời dễ nghe khiến Thanh Ngọc, Hồng Trù cười duyên không dứt.
Bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Trang điểm xong, Doãn Minh Dục bảo Ngân Nhi ở lại Đông viện nói chuyện với các nàng. Còn mình thì mang theo Kim Nhi đến chính viện thỉnh an.
Vừa xong xuôi nghi lễ, lão phu nhân Khương thị liền cất tiếng hỏi nàng: "Đêm qua sao Đại Lang không nghỉ lại Đông viện?"
Trong phủ đệ lớn, trừ phi chỉ có một mình trong phòng, nếu không thì bất cứ chuyện gì cũng không thể giấu được chủ mẫu. Huống chi các nàng còn có quyền can thiệp mọi việc trong phủ trừ chủ nhân nam giới.
Doãn Minh Dục đã từng chứng kiến Hàn thị khống chế Doãn phụ ra sao nên khéo léo đáp: "Hồi tổ mẫu, lang quân nói muốn thanh tẩy, chuẩn bị cho việc nhậm chức hôm nay nên không ngủ lại...
.
"
Lão phu nhân hiểu rõ tính tình tôn nhi. Tạ Khâm vốn thông tuệ hơn người nhưng vẫn luôn tự kiềm chế, cần mẫn. Từ khi nhậm chức càng chuyên tâm vào chí hướng mà bỏ bê hết thảy.
Tiến thủ không phải chuyện xấu. Nhưng tân hôn ngày thứ hai đã như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ Doãn Minh Dục không được Tạ Khâm yêu thích, bèn dạy bảo: "Nữ nhi mềm mỏng một chút mới được lang quân yêu thương. Cũng không thể vạn sự đều thuận theo hắn. Phải có chủ kiến nghĩ cách giữ chân Đại Lang. Nếu không khi nào Tạ gia mới có thêm người?"
Doãn Minh Dục tỏ vẻ khó xử, nhỏ giọng đáp: "Tôn tức nhất định cố gắng hết sức.
"
Thật ra nàng sợ hãi, thời đại này sinh con chẳng khác nào đánh cược tính mạng.
Doãn Minh Dục không thể tưởng tượng nổi phải yêu một người đến mức nào mới bằng lòng đánh cược mạng sống vì hắn để sinh con.
May mắn là có Tạ Sách.
.
.
Doãn Minh Dục nhìn tiểu lang quân bên cạnh lão phu nhân, ánh mắt thoáng chút dịu dàng.
Lão phu nhân thấy ánh mắt Doãn Minh Dục đầy hâm mộ khao khát cho rằng nàng mong muốn có con, thái độ cũng ngoan ngoãn, hài lòng gật đầu: "Ngươi là mẫu thân của Sách Nhi, hãy ôm nó nhiều hơn. Dính chút không khí vui mừng, sớm ngày hoài thai con nối dõi.
"
Doãn Minh Dục vội vàng đáp: "Vâng, tổ mẫu.
"
Lão phu nhân cúi đầu nói với Tạ Sách: "Sách Nhi, để mẫu thân của con chơi với con một lát.
"
Tạ Sách rúc vào lòng lão phu nhân dè dặt, chống đối nhìn Doãn Minh Dục.
Lão phu nhân vuốt ve đầu cậu bé, không nỡ thấy cậu có chút không vui. Sắp sửa đầu hàng thì phu nhân Hứa thị vội vàng trấn an: "Sách Nhi, ở ngay chính viện thôi. Tằng tổ mẫu và tổ mẫu ở nhà chính nhìn các con, được không?"
Tạ Sách lắc đầu, càng vùi sâu vào lòng lão phu nhân.
Doãn Minh Dục lặng lẽ nhìn, không nói không rằng.
Trước đây ở Doãn gia, cậu bé không biểu hiện rõ ràng cảm xúc mâu thuẫn, ở Tạ gia cũng gặp vài lần. Không ngờ chỉ là cùng nhau chơi đùa mà phản ứng lại lớn như vậy.
Sách