Mắt tôi từ từ mở ra , tôi đang ở đâu đây ? Sao cảm giác quen thuộc đến thế ? Bỗng tôi nghe có tiếng nói bên tai , là M.
Trà :-Tỉnh rồi hả !
!
! Trời ơi mừng quá , m k sao ! M.
Trà hớt hả nói .
-Đâu đây ?? Mấy giờ rồi ?? Ui daaaa !
!
Tôi cảm thấy đau đau ở trên đầu.
-Nhà m chứ đâu , giờ mới có 4h30 hà !
! M chưa khoẻ thì nghỉ ngơi trước đi ! T đi nấu cơm .
-M thấy có ai trong nhà t k ? Tôi hỏi.
-K nhưng t thấy bức thư này. M.
Trà đưa cho tôi 1 bức thư ,
nói đúng hơn là 1 tờ giấy . Là chữ mẹ tôi.
"Ngân , nếu con trở về nhà thì hãy đi mau . Chính phủ đương thời đã ra lệnh sơ tán để sử dụng vũ khí hạt nhân...
.
.
và sẽ k chừa 1 ai cả . Mẹ xin lỗi vì đã bỏ con ở lại , mẹ xin lỗi . Trong vòng vài ngày tới từ khi con đọc được bức thư này thì con hãy nhanh chóng rời khỏi đây , mẹ luôn tin rằng con vẫn còn sống .
Cố gắng sống tốt , thế giới này đã k còn như trước nữa .
Con yêu! Con hãy đến Cà Mau đi ! Mẹ và ba con , dì con .
.
.
.
đang đi đến căn cứ Hoà Hảo ở C/M Mẹ biết con rất mạnh mẽ , mẹ tin con sẽ làm được !
!
! Yên con.
. "