Trên sân thượng của tòa nhà bỏ hoang, Diệp Tuyết đang bị trói hai tay hai chân, bộ dạng nhìn rất tệ hại. Cô cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt để cử động. Bởi vì khi nãy bị đánh sau gáy, bị ngất đi nên dường như cô chẳng còn sức mấy. Và kẻ đã đánh cô và đưa cô đến đây, không ai khác, là tên sát nhân bệnh hoạn. Cái miệng của Thái Tiến Long thật xui xẻo mà, không ngờ hắn lại tìm bắt cô thật.
Tên sát nhân có vẻ rất phấn khích trước sự giãy giụa không yên của Diệp Tuyết. Hắn tiến lại gần cô, rất gần. Hắn đưa bàn tay dơ bẩn vuốt ve khuôn mặt cô. Cô lắc đầu liên tục, cố hết sức tránh xa hắn ra nhưng cũng vô ích.
Hắn ngồi xổm ngay trước mặt cô, vẻ mặt nhìn kinh tởm vô cùng. Bất chợt hắn cười to.
- Mày nhìn cũng không tồi nhỉ…ha ha…
- Kinh tởm! – Diệp Tuyết tức giận hét lên.
- Ha ha… - Hắn vẫn cười không ngớt – Được! Tao sẽ cho mày biết thế nào là kinh tởm…ha ha…
- Anh…anh…muốn làm gì? – Diệp Tuyết hơi hoảng sợ, lùi lùi về phía sau nhưng lại chạm phải tường.
- Làm gì à? Tao sẽ cho mày hưởng cảm giác vui sướng trước khi chết…ha ha…
Không gì có thể diễn tả tên sát nhân lúc này. Thật gớm ghiếc!
Nói là làm, hắn đưa tay đụng vào người Diệp Tuyết. Bị trói nên cô chỉ biết cách giãy giụa liên hồi, tránh không cho hắn chạm vào cô.
Tên sát nhân càng khoái chí trước sự kháng cự vô ích của cô, hắn dùng tay xé rách tay áo khoác mà Devil đã mặc vào cho cô. Cánh tay trắng ngần lộ ra. Và dần dần hắn thô bạo xé tan tành áo khoác, rồi lại ra tay với chiếc áo thun của cô.
Hai hàng nước mắt chảy ra. Diệp Tuyết thấy sợ hãi vô cùng. Chẳng lẽ cô lại bị tên sát nhân điên cuồng này…cưỡng hiếp ư? Không…không thể thế được…
Trang Thiên Hạo! Anh mau xuất hiện đi…
Trong đầu cô lại hiện lên hình dáng của Devil. Tại sao lúc nào gặp nguy hiểm, người đầu tiên mà cô nghĩ đến là Devil chứ? Từ khi nào mà anh đã chiếm m