Thế Thân Khí Phi

Thế Thân Khí Phi

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Huyết Thương
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 108,110
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Từ xa Điệp Vũ Dương một khắc kia nhìn thấy Thương Duật ngã xuống, toàn thân thoáng hơi chấn kinh, lòng khẩn trương nhìn mọi người đang hối hả vây quanh hắn.

Ngọc Tố phu nhân vẫn đứng một bên tươi cười, bộ dạng vô cùng đắc ý. Sau khi đưa mắt lướt nhanh qua người Điệp Vũ Dương một cái, bà ta liền mang vào bộ mặt vờ như rất lo lắng đứng dậy hô to:”Làm sao vậy? Rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra? Vương gia thật ra là bị cái gì đây?” Tiếng thét chói tai của bà ta vang lên, giọng hơi khan khan tựa như đang bị ai đó siết chặt nơi cổ họng, khó nghe vô cùng, nhưng đồng thời cũng thành công biểu hiện được sự bất an trong lòng.

Mọi người vẻ mặt lo lắng tiến đến bao vây chung quanh Thương Duật, nhưng mà thật lòng quan tâm hắn lại có mấy người cơ chứ. Thoáng nhìn thấy Điệp Vũ Dương bộ dạng hoảng hốt thế này, Hương Lăng trong lòng hơi có chút lo lắng. Vũ Dương không thể được như nàng có thể tự do tiến đến lo cho an nguy của Vương gia, bởi vì nàng ta và hắn hiện giờ còn tồn tại biết bao nhiêu là vấn đề chưa giải quyết.

Điệp Vũ Dương lẳng lặng nhìn đám người nâng Thương Duật đi càng lúc càng xa, giống như những chuyện trước mắt hết thảy chẳng liên quan chút gì đến mình, nhưng mấy ai biết được lòng nàng giờ phút này như đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng thế nào. Có lẽ cơn đau đã quá mức chịu đựng nên nàng đã không còn cảm giác gì nữa, vì thế hiện tại nàng mới có thể trơ mắt nhìn hắn hôn mê bị đưa đi mà không chút xúc động, càng để cho người khác nhìn vào có cơ hội chỉ trích, chê cười mình. Đến khi nhìn thấy từng giọt từng giọt máu tươi đang dần dần chảy ra từ nơi khóe môi của hắn thì hốc mắt nàng cũng ngân ngấn đầy nước mắt.

Chậm rãi xoay người, nàng đưa mắt ngước nhìn chân trời xa xa mà trong lòng chỉ thấy đau xót cùng ê ẩm. Khóe mắt ngấn lệ nhưng vẫn có thể xuyên qua đám người nhìn thấy hai bên má hắn giờ đã tái nhợt, tựa như đang ngủ một cách tỉnh lặng, thật tỉnh lặng…...

“Điệp Vũ Dương, không được khóc, hắn sẽ vì thế mà lo lắng, rất lo lắng.

.

…” Nàng cố trừng to hai mắt, cảm giác cay xé trong hốc mắt dâng lên khó chịu vô cùng, nhưng dù vậy nàng cũng cố đem tất cả nước mắt còn chưa kịp chảy ra, cố nuốt vào hầu gian.

Lúc này, nàng mới thật sự nhận thấy một điều rằng dù bản thân mình có càng làm bộ thờ ơ, không chuyện gì thế nào thì những đau đớn, nhức nhói kia càng thêm mảnh liệt. Nỗi đau đớn như chậm rãi từng chút rót vào, thâm nhập sâu vào nội tâm cho đến khi đạt đến mức cực hạn thì tâm nàng đã gần như tê dại, không còn cảm giác nào.

Nàng cất bước rời đi, chiếc váy dài màu trắng kéo dài bên dưới, thành công quét sạch đi tất cả dấu vết thản nhiên, thờ ơ vừa rồi. Điệp Vũ Dương lúc này mới phát hiện trái tim mình đã chết lặng, nàng chẳng qua chỉ là đang làm bộ như rất kiên cường mà thôi.

Ánh trăng nhẹ nhàng trải dài xuống thân hình yếu ớt, đơn độc của nữ tử bên dưới làm cho nó đã tịch liêu giờ trông càng thêm vài phần phiêu linh. Nàng hiên ngang cố thẳng lưng bước về phía trước, nhưng mỗi một bước chân giẫm xuống nàng như cảm giác mình đang tự dẫm lên tim mình. Nàng hành động như vậy chẳng qua là muốn nhờ cơn đau kia thức tỉnh bản thân mình từ trong cơn tê dại, trầm mê mà thôi, dùng lý trí bắt buộc mình không cần phải lo lắng cho hắn.

Thương Duật vừa mới hôn mê không lâu, Ngọc Tố phu nhân liền sai người đem Hạo Thiên viện phong tỏa, ngay cả Lãnh Mi trước giờ luôn hầu cận bên cạnh Thương Duật bà cũng không cho đến thăm.

Vì vậy đối với bệnh tình Thương Duật biến chuyển thế nào, mọi người chỉ là nghe truyền miệng từ những hạ nhân trong phủ nói lại mà thôi, đồng thời có thể thấy được toàn bộ Vương phủ không lâu sẽ bắt đầu thay hình đổi dạng.

Từ lúc Thương Duật lâm vào hôn mê về sau, Ngọc Tố phu nhân càng ngày càng thêm ngang ngược, lộng hành. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ cho đến những công vụ bên ngoài bà ta đều do một mình bà ta làm chủ.

Cho đến lúc Hương Lăng bắt đầu ý thức được phần nào những biến cố sắp sửa phát sinh thì tất cả đều đang từng chút phơi bày trước mắt. Không thể trách Hương Lăng, không phải do nàng ta phát hiện quá muộn mà chính là nàng đã bị rơi vào kỳ ngủ đông quá sâu, đã quá tin tưởng người gọi là tam nương kia mà thôi. Nàng làm sao có thể ngờ được người phụ nữ trước đây luôn đối nàng như mẫu thân thế nhưng lại cố ý, âm thầm dồn phu quân của nàng vào chỗ chết chứ? Đối mặt với hiện thực trước mắt làm cho tâm nàng loang lổ đau đớn, nghĩ đến thôi mà toàn thân nàng không ngừng càng thêm run rẩy.

Lúc Hương Lăng đến thăm Thương Duật, lại vừa vặn Ngọc Tố phu nhân cũng có mặt ở đó. Nàng còn chưa tiến vào thì đã bị hai tên thị vệ chặn lại trước cửa.

“Đúng là chó cậy chủ nhà, ngay cả ta mà các người cũng dám ngăn cản sao?” Hương Lăng vẻ mặt lạnh lùng cùng tức giận không thôi nhìn hai tên đang đứng cản đường. Nàng ngàn lần vạn lần cũng không dự đoán được thì ra ngay cả đối với nàng đây mà tam nương cũng hết sức đề phòng.

“Thật xin lỗi, Vương phi! Nô tài cũng là phụng mệnh làm việc!

“Ý tứ của ngươi là ngay cả ta dù hôm nay có muốn đến xem Vương gia cũng không thể được hay sao?”

“Thỉnh Vương phi…”

Thị vệ còn chưa nói hết lời, chỉ nghe “Ba” một tiếng thanh thúy truyền đến. Một thân ảnh màu xám không biết khi nào từ phía sau Hương Lăng thoáng cái vọt tới lướt qua người nàng:”Hỗn trướng, ngay cả đường của Vương phi mà các ngươi cũng dám cản sao?” Âm thanh dễ nghe của Thương Thanh vang lên lúc này hoàn toàn lộ vẻ hung ác.

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!

” Hai tên thị vệ vừa thấy người đến là Thương Thanh liền lập tức quỳ xuống:”Vương phi, xin mời vào trong!

Hương Lăng đưa mắt liếc nhìn sang Thương Thanh một cái. Nếu như là ngày trước, nàng quả quyết đã xoay người rời đi vì nàng thật sự không thể nào chịu đựng được nỗi tức giận cùng nhục nhã này, nhưng giờ nàng chỉ đành khép hờ đôi mắt, sau đó lách người rồi bước vào trong Hạo Thiên viện.

Vào đến bên trong, Ngọc Tố phu nhân một khắc vừa nhìn thấy nàng, trên mặt liền hiện lên tia tức giận:”Hương Lăng, ngươi cớ gì không ở lại Thanh Trúc viện mà nghỉ ngơi dưỡng thân cho khỏe, giờ lại còn đến đây chứ?” Tuy bà nói như thế nhưng mặt khác vẫn sai người tiến đến đỡ Hương Lăng ngồi xuống.

“Là ta để cho Vương phi tới đây!

Đêm đó, phát hiện Thanh Nhi sau khi nhìn thấy Hương Lăng thì có vẻ khác thường, trong lòng bà đã hoài nghi, nhưng giờ chứng kiến tình cảnh này trước mắt thì bà càng khẳng định mình đã không hề đoán sai.

“Tam nương, cho dù là phận dâu con như ta không thể giúp được gì nhiều, nhưng sức khỏe Vương gia không tốt, theo lý mà nói ta cũng nên đến thăm hỏi mới đúng!

” nàng vẫn giữ vẻ tươi cười trước giờ, không hề mang theo một chút giả dối nào.

Lời nói thốt ra không nặng không nhẹ, giống như nàng không chút để ý, bận tâm nhưng đây cũng chính là cách để Hương Lăng tự tìm cho mình có một cái cớ. Nếu giờ phút này nàng dùng thái độ cứng rắn, theo tình thế của mình hiện tại thì nàng có thể quả quyết một điều đó là sau này nàng đừng hòng sẽ còn một cơ hội nào để đặt chân đến Hạo Thiên viện này lần nữa. Nhưng nếu nàng dùng thái độ thờ ơ, giống như nàng đối với chuyện này không hề có chút liên quan gì thì cơ hội được trở lại thăm hắn cao hơn, cộng thêm những lời này thốt ra, lọt vào tai người khác hiển nhiên lại càng có vẻ thuyết phục.

Dù sao xưa nay Hương Lăng đối với hậu viện thê thiếp trong phủ đều rất tốt, nàng đối với Điệp Vũ Dương lại càng rất nhiệt tâm, cho nên trong lòng Ngọc Tố phu nhân cũng từng hoài nghi có lẽ tình cảm nàng đối với Thương Duật chắc cũng không mấy gì sâu đậm. Nay nghe chính nàng nói như vậy, ngược lại bà ta càng dễ dàng tin tưởng hơn. Bà đau lòng mỉm cười, vì Hương Lăng mà cảm thấy thật không đáng chút nào:”Nha đầu ngốc, ngươi quả thật đã quá lương thiện rồi!

Hương Lăng không nói gì, chỉ là ánh mắt hơi quét qua Thương Duật đang nằm trên giường kia, tâm hung hăng co giật một trận, nhưng dù vậy nét mặt và ánh mắt nàng vẫn chưa từng thất thố, để lộ ra một chút yếu ớt nào:”Tam nương, Vương gia không tỉnh lại nữa sao?” Nàng cố giữ cho mình thật bình tĩnh mà nói ra lời này, trong lòng lại không khống chế mà cảm thấy đau đớn. Nàng không dám thương tâm, không dám tuyệt vọng, bởi vì mỗi nhất cử nhất động của nàng hiện tại đều đang lọt vào trong mắt người khác, chỉ cần không cẩn thận một chút, thì nàng và hắn sẽ như trời đất cách biệt. Chỉ nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra mà thôi nàng đã cảm thấy trong lòng nhức nhói, đau đớn đến khó chịu cỡ nào, nếu thật sự có một ngày như vậy nàng thật không biết lúc đó mình phải làm thế nào đây?

“Cũng gần như vậy!

” Nói xong bà còn lấy tay nhẹ vỗ nhẹ lên vai nàng:”Ngươi cũng nên nghĩ thoáng một chút, dù sao chuyện này chúng ta cũng không có cách nào khống chế.

“Ta đây đã hiểu!

Nhìn bộ dạng hai người bọn họ thật nhàn nhã, giống như đang nói chuyện nhà cửa bình thường, tựa như người mà các nàng đang đàm luận đối với chính mình một chút quan hệ cũng không có, thái độ chỉ có bình tĩnh và thờ ơ.

Thương Thanh đứng một bên cũng không nói gì, ánh mắt ấm áp mỉm cười nhìn Hương Lăng, trong đó không dấu được sự sủng nịnh. Tuy là giờ phút này hắn đang mỉm cười nhưng ẩn sâu nơi đáy mắt là sự quan sát tỉ mỉ mọi nhất cử nhất động của Hương Lăng, dù là một chút biểu tình rất nhỏ hắn cũng không muốn bỏ qua. Hắn giống như đang thăm dò phán đoán tính chân thật qua lời nói của nàng, mặt khác lại vờ như không để ý, nhàn nhã đứng một bên nghe Ngọc Tố phu nhân và Hương Lăng tán gẫu.

Nói chuyện với Ngọc Tố được một lúc, Hương Lăng liền đứng dậy cáo từ:”Tam nương, ta muốn về trước, đứa nhỏ trong bụng đã muốn kiếm chuyện.

“Ừ, đi nhanh đi thôi, nếu muốn đến thăm thì cứ việc tự nhiên, nhưng ngươi phải nhớ chú ý thân mình một chút, có biết không!

” Bà tỏ ra mình là người rộng rãi, cho phép nàng có cơ hội tùy thời đến thăm hắn.

Hương Lăng vô cùng xúc động, tròng mắt rất nhanh liền phiếm hồng:”Tam nương, người đối với Hương Lăng quả thật quá tốt!

” Xúc động này hoàn toàn là thật, hốc mắt phiếm hồng của nàng cũng không phải giả, nhưng kích động lớn nhất là nàng giờ có thể thường xuyên được nhìn thấy Thương Duật.

“Được rồi, mau quay trở về đi!

Hương Lăng cúi người hành lễ, sau đó mới theo Linh Nhi rời khỏi.

Bước ra đến sân, nàng gắt gao khép chặt đôi mắt, mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống. Đến khi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền tới nàng thế này mới hít sâu một hơi, lau đi nước mắt đọng lại nơi khóe mi, cố trưng ra vẻ mặt tươi cười để cho Linh Nhi đỡ lấy tay mình rồi chậm rãi bước về phía trước.

“Hương Lăng, nàng đợi một chút!

Hương Lăng hơi xoay người nhìn đến Thương Thanh:”Đại ca, có chuyện gì vậy?”

Nghe đến tiếng xưng hô ‘đại ca’ kia của Hương Lăng, mâu gian Thương Thanh thoáng cái tối sầm lại, “Hương Lăng, vì sao nàng phải giả vờ như không biết ta?” Con ngươi rất sáng, nhưng sâu tận nơi đó dường như đang có một tia thống khổ, buồn bực, làm cho người ta nhìn vào cũng bị vẻ tịch mịch trong đó vây phủ.

Hương Lăng đối mặt với sự thống khổ này của hắn chỉ là dùng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ:”Đại ca quá lời rồi, chẳng phải người nên gọi ta một tiếng Vương phi hay là muội tử mới đúng sao!

“Nàng nhất định phải như thế ư?”

“Năm đó ta cứu đại ca một mạng, bất quá chỉ là giữa đường thuận tay mà thôi. Đại ca, ngươi cần gì cứ phải canh cánh trong lòng mãi như thế?”

Năm đó trong lúc quẫn bách, ca ca nàng phải ra ngoài tìm đường sinh kế. Hắn lo lắng nàng ở nhà một mình không an toàn, nên dẫn nàng đi theo lên đường. Lúc đó bọn họ lại ngẫu nhiên gặp được Thương Thanh, và nàng cũng không hề biết hắn chính là người huynh đệ với Thương Duật. Nhìn thấy hắn sắp bị chết đuối, nàng chạy đi tìm ca ca đến cứu, không nghĩ hắn lại đem nàng coi như là ân nhân cứu mạng. Thật ra nghiêm túc mà nói, Hương Diệp mới là ân nhân cứu mạng của hắn, nàng bất quá chỉ là có công gọi đại ca đến mà thôi.

Sau đó Thương Thanh cùng ca ca nàng coi như vừa gặp đã rất hợp ý, nên quyết định cùng kết bạn lên đường. Nàng không nghĩ tiếp xúc với nhau một thời gian, Thương Thanh lại đối nàng nảy sinh tình ý. Nhưng khi đó nàng chỉ một lòng muốn nhanh chóng đến Khiết Đan thành cùng với Thương Duật, hiển nhiên cũng vô tâm không đem tình ý của Thương Thanh đặt vào trong lòng, chỉ xem hắn như một ca ca nàng rất quý mến mà thôi.

Cho đến khi nàng chuẩn bị thành hôn, hắn mới lên tiếng muốn giữ nàng lại bên cạnh.

Hương Lăng mặc dù cá tính nhu mì, đôn hậu, nhưng duy độc đối với chuyện cảm tình nàng thật sự rất cố chấp. Huống chi là tại thời điểm đó, trong lòng nàng vạn phần chỉ nhớ nhung mỗi Thương Duật nên nàng đã rất ôn như cự tuyệt hắn.

Hiện tại nghe hắn nhắc tới chuyện này, ngược lại làm cho nàng cảm thấy bất lực, thật đúng là không còn lời nào để nói.

“Chẳng những thế, ta cảm thấy nàng hiện giờ cũng sống không phải hạnh phúc như trước kia. Thương Duật bên cạnh tam thê tứ thiếp, nàng chẳng lẽ nhìn thấy vậy mà vẫn có thể chịu đựng được sao?” Không phải hắn tiểu nhân bỉ ổi mà hắn thật sự không muốn buông tay từ bỏ những hồi ức tốt đẹp trước kia.

“Ta cảm thấy mình rất tốt!

“Thật sao?”

“Đúng vậy! Đa tạ đại ca đã có lòng quan tâm!

” Nàng nói xong, cũng không đợi hắn mở miệng nói thêm, đã muốn cất bước rời khỏi.

Nhìn bóng lưng nàng càng lúc càng xa, hắn cảm thấy năm đó thiên hạ trước mặt thanh thuần, thiện lương, trong đôi mắt nàng giờ đã không còn vẻ trong suốt như trước, duy chỉ có nụ cười tươi như đóa hoa rực rỡ kia thì vẫn thủy chung không đổi. Hoa nở rồi hoa tàn, nhưng phảng phất quấn quanh nàng giờ đây, cái đó chẳng lẽ thật sự gọi là hạnh phúc sao?.

Hắn hơi thở dài một tiếng, nhìn theo bóng nàng cách hắn càng lúc càng xa. Thật ra lúc trước hắn thật sự không phải bị chết đuối, mà khi hắn vừa rơi xuống sông, nhìn thấy nàng đang đứng trên bờ, bộ dạng vô cùng khẩn trương như vậy cho nên muốn chọc nàng một chút, để xem nàng làm thế nào mà ứng phó, nhưng hắn không nghĩ nàng lại quay lưng chạy đi. Trong lúc hắn còn đang thầm châm chọc bản thân mình đã quá đa tình, lại thấy nàng vội vàng kéo theo Hương Diệp tiến đến.

Cũng chính thời điểm đó, hắn liền đã biết thiên hạ trước mặt mình thật sự là người thiện lương thế nào. Hắn mong muốn tương lai được nắm tay nàng đi hết quãng đời còn lại, nhưng hắn trăm ngàn lần không thể nào ngờ đến nàng thì ra sớm đã có hôn phối, cho nên đã không ngại thẳng thắn cự tuyệt tâm ý của hắn. Sau khi nàng rời đi, hắn vẫn kiên trì, không ngừng hỏi thăm Hương Diệp, muốn biết rốt cục nàng đã được gả đến nơi nào, nhưng Hương Diệp lại nhất quyết không chịu hé lời. Hắn nhất thời rơi vào đường cùng, chỉ đành chấp nhận sự thật mà tự nói với mình:”Bất cứ người nào cũng có con đường số mệnh riêng của mình, ngươi vì sao còn cố dây dưa cho thêm đau khổ cơ chứ? Ngược lại như vậy không chừng còn làm cho nàng càng thêm khó xử mà thôi?”

Sau đó hắn rốt cục cũng đã nghĩ thông suốt, nếu như thật sự yêu nàng thì không nên làm cho nàng càng thêm phiền não? Khi hắn quyết định không muốn tiếp tục chấp nhất nữa, không ngờ sau tám năm xa cách, nàng hiện giờ lại trở thành muội tử (em dâu) của hắn. Bây giờ nhìn thấy nàng, hắn làm sao có thể quên được nàng chứ? Làm sao hắn có thể dễ dàng mà từ bỏ lần nữa đây?

“Thanh Nhi, con đang suy nghĩ cái gì?” Xử lý mọi chuyện trong Hạo Thiên viện xong, Ngọc Tố phu nhân nhìn ra ngoài, lại thấy hắn đang một mình đứng trước hiên trầm tư.

“Không nghĩ ngợi gì cả!

” Hắn xoay người, theo hành lang bước nhanh về phía trước.

Đối với đứa con trai này của mình, bà thật sự không hiểu rõ lắm. Hắn phải rời nhà gần mười năm trời là vì tình thế ép buộc, tất cả là muốn chuẩn bị cho nghiệp lớn hôm nay, mà bà cũng chính là người đã quyết định cho hắn ra đi. Tuy rằng hắn chưa từng lên tiếng phản đối nhưng xem ra đối với chuyện này cũng không phải rất hứng thú:”Thanh Nhi, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy chẳng lẽ không có một hồng nhan tri kỷ nào hay sao?”

Năm đó hắn rời khỏi nhà, một mình bôn ba bên ngoài, nay hắn trở về tuy trên người có thêm một chút sinh khí nhưng cũng là cô độc một thân một mình.

“Nương tại sao lại hỏi đến chuyện này chứ?”

“Nay Vương gia xem như sớm muộn gì cũng xong, dù sao ngươi cũng nên nghĩ đến tương lai sau này, nếu như bên người không có một vài thê thiếp, vậy thì……”

“Hài nhi tất nhiên là biết chừng mực!

” Mỗi người đều có dã tâm riêng, hắn Thương Thanh hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi tất cả những gì Thương Duật có ngày hôm nay đều làm cho người ta nhìn vào mà không khỏi ganh tị:”Chỉ là trong lòng có những chuyện không thể nào bỏ xuống được!

” Nếu có thể buông tay từ bỏ, hắn vì cớ gì trong mười năm đó lại chưa từng phối hôn với ai chứ.

“Là vì Hương Lăng sao?” Bà dò chừng lén liếc nhìn, thấy thái độ hắn một chút cũng không e ngại hay có vẻ gì là khó chịu liền trực tiếp nói thẳng:”Hương Lăng nay đã là Vương phi, người của Vương gia, mặc dù là hắn không còn thì nàng ta vẫn mãi là muội tử của ngươi, vợ bạn còn không thể lấy, huống chi đây còn là còn là thê tử của đệ đệ ngươi.

Hắn theo trực giác liền lên tiếng phản bác:” Muội tử thì thế nào?” Lời nói cứ thế lưu loát thốt ra. Giờ đây ngay cả chính Thương Thanh cũng bị những lời này của mình làm cho kinh sợ: muội tử lại thế nào? Hắn có thể làm thế nào chứ? Lại chẳng lẽ có thể không để ý tới cảm giác của Hương Lăng hay sao? Thật sự có thể làm được à?

Ngọc Tố phu nhân bị câu nói vừa rồi của con mình làm cho sửng sốt, hồn phách cả kinh thiếu chút nữa đã không thể chịu đựng nổi mà ngã quỵ. Bà tiến đến nắm chặt lấy tay hắn, cố giữ cho cơ thể mình trấn tĩnh lại:”Thanh Nhi, ngươi vừa mới nói cái gì?” Dù đã làm cho Thương Duật đến nước này nhưng chuyện trái luân lý xằng bậy như thế là không thể nào.

“Hài nhi chính là ý tứ như thế” Nếu đã lỡ nói thì phải nói hết:”Nếu không phải là nàng, ai ta cũng không cần!

“Ngươi….

ngươi….

” Giọng Ngọc Tố phu nhân mang theo sự run rẩy, đau lòng nhìn đứa con trước mắt. Gương mặt kia của hắn bà vốn là rất quen thuộc, nhưng sao giờ phút này lại trở nên xa lạ thế này, làm cho bà ta cảm thấy thật sự quá sợ hãi. Dù sao Thương Thanh cũng là đại ca Thương Duật, là đứa con của người nam nhân của bà, hiển nhiên trên người cũng có vài phần cương nghị cố chấp:”Ngươi nay ….

.

ý nói không phải là nàng thì nhất định không cưới sao?”

Hắn không trả lời, cũng không lên tiếng phủ nhận. Thương Thanh lẳng lặng đứng đó, đưa mắt nhìn đến vẻ mặt đang chất vấn mình của Ngọc Tố phu nhân, không hề có ý lảng tránh.

Cả hai không nói thêm lời nào nữa, nhưng Ngọc Tố phu nhân hiểu rõ trong trận giằng co này bà đã thật sự thua.

Bà xoay người, thoáng cái nhìn vào như đã già đi rất nhiều. Ngọc Tố phu nhân cười khổ hai tiếng:”Hài tử, đời này của ta, ân huệ duy nhất mà ta được nhận đó chính là ngươi!

” Bà nói xong, đôi mắt cũng khép lại, cố gắng hít vào một hơi, sau đó một hồi mới ngửa đầu thở dài nói tiếp:”Không ngờ ngươi lại kiên trì, nhất quyết muốn cho bằng được người đàn bà góa của Thương Duật. Hừ! Thật là rất buồn cười….

buồn cười….

.

Bà cố tình kéo thật dài âm cuối, nghe qua dường như còn mang theo vài phần bất đắc dĩ, nói xong cũng thẳng thắn xoay người rời đi.

Ánh nắng buổi chiều tà giờ đang chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp kia, trên đó giờ đã không còn sự thanh cao, kiêu ngạo như ngày nào, ngược lại giờ chỉ còn lại sự thương tâm đến tột cùng mà thôi.

Thương Thanh vẫn im lặng, không nói lời nào. Bởi vì hắn biết mặc dù giờ đây hắn có nói gì thì cũng không thay đổi được khát vọng mãnh liệt đang dâng trong lòng mình, cho nên hắn quyết một mực dùng trầm mặc mà kiên trì, kiên trì….

.

Hương Lăng cước bộ nhẹ nhàng, an toàn tiến vào Quyến Ly hiên. HIện tại nơi đây đã không có bất luận kẻ nào rãnh rỗi mà đi đôi co hay ngăn cản nàng nữa, cũng là bởi vì Ngọc Tố phu nhân đã đối với nàng không hề có chút cảnh giác hay đề phòng gì. Xem ra tình trạng của Vũ Dương cũng coi như rất an toàn. Điều này hoàn toàn chính là nhờ Thương Duật, trước khi hôn mê hắn đối nàng ra vẻ thờ ơ thì ra là đã cố tình dàn xếp trước. Cho nên dù trong lúc Hương Lăng có thể ở vương phủ tự do đi lại, ngược lại Điệp Vũ Dương thì kiên trì một mực ở lại trong Quyến Ly hiên, không hề dám hành động thiếu suy nghĩ gì.

Những ngày này đối với Điệp Vũ Dương mà nói thật là những tháng ngày chờ đợi lạ lẫm. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ từng nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày vì một người nam nhân mà không ngừng lo đông lo tây. Tựa như những tháng ngày tùy ý trong quá khứ đã biến mất biệt rất lâu, không còn chút tăm tích nào. Số phận Điệp Vũ Dương hôm nay đã hoàn toàn biến đổi, trở nên đủ mọi màu sắc kể từ khi Thương Duật kia bá đạo xâm nhập. Hắn đã thành công làm cho nàng từng chút mà nếm trải đủ mọi đau đớn, nhưng cũng xen lẫn ngọt ngào thấm tận tâm can.

Nàng đã từng nếm trải không ít, nhưng loại tâm tình phức tạp thế này nàng là lần đầu tiên nếm thử. Suy nghĩ quanh quẩn trong đầu nàng lúc này hoàn toàn vây quanh nam nhân kia. Nàng sợ hãi không dám đi nghe ngóng thêm tin tức về hắn, vì biết điều đó chỉ sẽ càng làm cho nàng lo lắng nhiều hơn mà thôi, đối với hắn mà nói cũng không có ích lợi gì. Nhưng dù biết nói như thế, nàng cũng không cách nào làm cho mình cảm thấy yên lòng.

Vũ Dương không biết độc tố trên người Thương Duật hiện giờ thế nào? Ngự Mạch có phải đã giải hết chất độc mị độc trên người của hắn không? Chắc là không đi, vì nếu như vậy thì đêm hôm đó hắn cũng không tự nhiên mà ngất xỉu bất ngờ thế kia. Bây giờ Ngọc Tố phu nhu đã hoàn toàn một tay che trời, nắm giữ mọi việc lớn nhỏ trong toàn bộ vương phủ, lúc này Ngự Mạch nếu muốn giải độc cho Thương Duật, e đã khó càng thêm khó mà thôi.

Mỗi khi nghĩ đến điều này Điệp Vũ Dương cảm thấy rất đau đầu, biết rõ bản thân không cần đi quan tâm nhiều nhưng lại không có cách nào buông tay từ bỏ.

Thấy Hương Lăng đến đây, trên người còn mang theo mấy phần thương cảm, có bất đắc dĩ cùng bất lực làm cho nàng nhìn vào càng thêm phần tiều tụy. Hương Lăng mang thai đã được bảy tháng, toàn thân khắp nơi đều bị sưng phù, vì vậy không thể cứ thế mà nằm trên giường, chỉ đành đi lại khắp nơi mà thôi. Ngặt nỗi nay trong Vương phủ này, nàng không phải là không có chỗ để đi, nhưng nơi nàng thật sự có thể đến không ngờ lại chỉ có thể là Quyến Ly hiên của Vũ Dương.

Thấy nàng bước vào, Điệp Vũ Dương kinh ngạc vô cùng. Không khí vương phủ khẩn trương như thế, không ngờ chỉ có Hương Lăng là ngoại lệ, có thể tự do ra vào khắp nơi.

“Muội muội ngạc nhiên sao?” Vẻ mặt Hương Lăng cười khổ nhìn nàng. Loại tự do như thế này, nàng thật sự không cần. Đây cũng là bởi vì nàng không thể giúp được gì cho Vương gia cho nên mới mỗi ngày đi lại chỉ đơn giản muốn làm cho tinh thần mình mệt mỏi mà thôi.

“Ừ, thật sự kinh ngạc!

“Muội thật sự là người rất thẳng thắn! Đối với ta mà nói, chuyện có thể ngày ngày ra vào khắp nơi cũng chỉ là vô dụng. Có thể thấy Vương gia thì làm được gì chứ, chỉ có thể trơ mắt mỗi ngày đứng đó nhìn hắn hôn mê mà không có thể giúp đỡ được gì, ngược lại càng thêm thương tâm mà thôi.

Điệp Vũ Dương rót cho nàng một chun trà sâm đưa đến:”Vương phi không cần quá lo lắng, chuyện đến trước sau gì cũng sẽ đến!

”Bụng nàng nay đã lớn thế kia, cho nên tốt hơn hết vẫn là cố gắng giúp cho tâm tình nàng có thể nhẹ nhàng một chút thì hơn.

“Ta không muốn uống!

” Nàng lắc đầu, đem ly trà đặt xuống. Trong lòng Hương Lăng giờ đang thật bất an:”Chẳng lẽ muội muội không lo lắng một chút gì sao?” Vì sao nàng không thể làm được như Vũ Dương chứ? Nàng ta vô luận là gặp phải vấn đề gì đều có thể bình tĩnh không hề sợ hãi, lời nói thốt ra vẫn là nhỏ nhẹ như nước, một cái nhíu mày nhăn mặt cũng không có lấy?

“Lo lắng thì sao chứ, cũng vô dụng mà thôi!

” Haiz, nói những lời này ra, nàng tuy là đang an ủi Hương Lăng, nhưng bất quá cũng chính là tự an ủi mình đi. Lòng nàng giờ đây cũng đang bất an, e rằng so với Hương Lăng không chừng càng dữ dội hơn.

Nghe được lời an ủi của Vũ Dương, Hương Lăng thả lỏng, để thân mình hoàn toàn dựa hẳn vào lòng nàng, bất lực lên tiếng:”Vũ Dương, ta thật sự rất sợ, ta sợ Gia cứ thế mà ngủ mãi không tỉnh lại. Toàn bộ vương phủ này không còn một người nào ta có thể tin tưởng, ngoại trừ duy nhất chỉ có mình muội muội mà thôi, nhưng muội lại đang bị giam lỏng trong này!

” Trong tiềm thức Vũ Dương, Hương Lăng luôn được Thương Duật bảo bọc, chiều chuộng, cũng bởi vì thế nên khi đối mặt với một đám hậu viện thê thiếp nàng mới có thể mà cười cho qua. Nhưng nếu thật sự phải đối mặt với những biến loạn sắp tới, nàng giống như không quen, vì thế tay chân mới cuống cả lên.

Bàn tay Vũ Dương vẫn còn đang giằng co giữa không trung, có hơi do dự một chút, rồi sau đó cũng nhẹ chạm lên đỉnh đầu Hương Lăng:”Vương Phi đừng sợ, đã có Vũ Dương ở đây! Nếu cảm thấy sợ thì cứ đến chỗ Vũ Dương!

” Nữ nhân mang thai vốn đã nhát gan, bây giờ tình cảnh Thương Duật thế này, nàng lại chỉ có thể bất lực đứng một bên, không thể làm được gì, ngược lại đó chẳng khác nào một loại tra tấn, làm khó nàng cỡ nào.

“Ta cũng chính vì sợ nên mới đến đây. Vũ Dương, muội thông minh như vậy, hãy nghĩ xem giờ chúng ta còn có biện pháp nào nữa không? Vương gia, người trước kia có từng nói chút gì với muội không?” Nàng ngẩng đầu nhìn lên, bộ dạng lúc này trông thật bối rối vô cùng.

Trong lòng Điệp Vũ Dương nhất thời cảm thấy rối rắm, lại tìm không được lời nào để nói, chỉ phải cố dùng lực mà mím chặt môi lại, giống như muốn đem tất cả suy nghĩ phức tạp kia chậm rãi phóng thích. Tất cả giờ đã bị Ngọc Tố phu nhân một tay khống chế, nếu là muốn đánh bại được đối thủ, trừ phi Thương Duật tỉnh lại, bằng không nếu muốn ổn định và tập hợp thế lực trong phủ lúc này thật là một chuyện không phải là dễ dàng gì, vì dù sao thì trong tay Thương Duật hiện đang cầm vẫn là mười một ngôi thành trì:”Vương phi, Ngự công tử hắn hiện giờ vẫn không sao chứ?” Nàng nói xong nhấp tiếp một ngụm trà, lại cũng không nói rõ ra nguyên nhân.

Hương Lăng mờ mịt ngẩng đầu, khó hiểu mở miệng:”Hắn ư? Hai ngày trước ta vừa mới gặp qua, vẫn là ngày ngày ăn chơi đàng điếm như cũ, thật chẳng hổ danh là một công tử phong lưu? Hắn thì có thể làm gì chứ?” Không biết vì sao Vũ Dương giờ lại đột nhiên hỏi đến hắn.

Ngự Mạch không có việc gì ư? Hắn và Thương Duật quan hệ thân cận như thế, thế nào Ngự Mạch giờ không có chuyện gì, điều này chỉ có thể giải thích bên trong chắc chắn là có ẩn tình. Thương Duật sớm đã hoài nghi chuyện trong phủ sao? Bằng không làm thế nào có thể làm cho đám người Ngọc Tố phu nhân kia ngay cả một chút cũng không hề đề phòng đến Ngự Mạch chứ? Mà Ngự Mạch kia rõ ràng còn chính là tri kỷ của hắn. Nghĩ đến đây Điệp Vũ Dương vội vàng mở miệng:”Vương phi nô tỳ muốn cầu người một chuyện.

“Cứ nói!

” Thái độ của nàng có hơi nghiêm trọng làm cho Hương Lăng thoáng cái cũng giật mình mà tỉnh táo lại.

Tháo cây bạch ngọc trâm đang cài trên đầu xuống:”Vương Phi, người có thể cầm theo cây bạch ngọc trâm này, đến Mưa Bụi lâu một chuyến không?”

“Cách này có thể cứu được Vương gia sao?” Ngẫm lại nàng vẫn không nên hỏi thì hơn, dù sao con người tam nương khôn khéo như vậy, lỡ như không cẩn thận làm lộ ra thì không nên:”Ta cầm đến đó đây!

Vũ Dương có hơi kích động nhìn nàng:”Tạ ơn Vương phi!

Hương Lăng hơi khoát tay đứng dậy, đem bạch ngọc trâm cài lên tóc mình, sau đó mỉm cười đi ra ngoài. Tươi cười như vậy đối với Hương Lăng mà nói quả thật là chuyện rất dễ dàng, làm như thế không những giúp cho cơn đau trong lòng được vơi nhẹ đi một ít, đồng thời có thể hoàn hảo che dấu đi những đau thương trong lòng nàng lúc này. Nhìn theo bóng Hương Lăng rời đi, Điệp Vũ Dương tâm cũng bị treo lên, Ngự Mạch đã nhiều ngày qua không hề có chút động tĩnh gì, lại cũng không tiến đến Hạo Thiên viện một bước, đây có phải muốn nói chuyện này đã gần đi đến kết cuộc hay không?

Cố tình lợi dụng lúc mọi người trong phủ đang dè chừng, cẩn thận lời ăn tiếng nói, mà để Hương Lăng tiến đến chỗ Ngự Mạch, tốt xấu gi Vũ Dương cũng có phần lo lắng cho ngôi vị của Hương Lăng. Nhưng nay nàng để Hương Lăng cầm lấy bạch ngọc trâm của mình làm tín vật đến đó chẳng qua đơn giản chỉ muốn nói cho Ngự Mạch biết Hương Lăng đã đến từng ghé qua Quyến Ly hiên, đồng thời cũng muốn hắn thông qua Hương Lăng để nàng có thể có cơ hội từng chút tiếp cận. Lại nói khả năng hắn có thể nhờ Hương Lăng đưa đến một giải dược cho Thương Duật. Nếu được như vậy nàng cũng phần nào đoán được kế hoạch của Ngự Mạch không chừng.

Giữa trưa hôm sau, Hương Lăng lại đến Quyến Ly hiên. Sau khi nàng chuyển lại vài lời từ Ngự Mạch cho Vũ Dương, thì tâm tình cả Hương Lăng cùng Vũ Dương thật sự phấn khởi hơn rất nhiều. Nhưng càng làm cho Vũ Dương rất cao hứng chính là Hương Lăng lại có thể vụng trộm đem giải dược vào cho Thương Duật. Tuy là mỗi lần chỉ có thể đem vào số lượng ít đến đáng thương nhưng cũng nhờ vào nó mà nàng biết hắn lại có nhiều thêm một tia hy vọng.

Đêm đến toàn thân Vũ Dương vì hơi mệt nên sớm liền đi ngủ. Mấy ngày nay tâm tình nàng bị treo lên cao, giờ bỗng nhiên vì nghe được chuyện này mà cũng thả lòng, đương nhiên còn cảm thấy rất cao hứng.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được có một bóng đen đang đè xuống mình, đứa nhỏ trong bụng cũng nhạy cảm mà phản ứng lại liền đá mạnh nàng một cái. Nàng cả kinh mở to hai tròng mắt, nhưng chỉ thấy hắc y nhân cúi người càng sát đến gần mình, liền hốt hoảng mở miệng:”Ai?” Toàn thân nàng bởi vì khẩn trương mà giờ đây cũng đang run rẩy kịch liệt.