Chương 1 - Tai Nạn
Chương 2 - Tức Giận
Chương 3 - Tỉnh Dậy
Chương 4 - Cuộc Sống Mới
Chương 5 - Băn Khoăn
Chương 6 - Sự Cố
Chương 7 - Bạn Mới
Chương 8 - Hoang Mang
Chương 9 - Đi Làm
Chương 10 - Trêu Đùa
Chương 11 - Quyết Định Bất Ngờ
Chương 12 - Phong Cách Của Cô
Chương 13 - Hài Lòng
Chương 14 - Người Quen
Chương 15 - Lúng Túng
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Nghỉ Phép
Chương 18 - Khám Bệnh.
Chương 19 - Bữa Trưa.
Chương 20 - Hai Người Xa Lạ?
Chương 21 - Chất Vấn.
Chương 22 - Giận.
Chương 23 - Dị Ứng?
Chương 24 - Lo Sợ.
Chương 25 - Thay Đổi.
Chương 26 - Bữa Trưa.
Chương 27 - Người Hợp Tác Lớn.
Chương 28 - Xúc Cảm Đầu Tiên.
Chương 29 - Không Chấp Nhận.
Chương 30 - Đi Xa.
Chương 31 - Gặp Mặt.
Chương 32 - Chuyện Lúc Trước.
Chương 33 - Cảm Giác Quen Thuộc.
Chương 34 - Lí Do Của Cậu.
Chương 35 - Lời Khuyên.
Chương 36 - Khu Vui Chơi.
Chương 37 - Theo Dõi.
Chương 38 - Suy Nghĩ.
Chương 39 - Yêu Cầu.
Chương 40 - Giải Tỏa.
Chương 41 - Khóc.
Chương 42 - Sóng Gió.
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Hóa Ra Là Vậy.
Chương 45 - Mệt Mỏi.
Chương 46 - Sự Thật?
Chương 47 - Trở Về
Chương 48 - Cô Rời Đi?
Chương 49 - Gia Gia
Chương 50 - Thay Thế
Chương 51 - Cuộc Họp Quan Trọng
Chương 52 - Mất Mát
Chương 53 - Gặp Mặt
Chương 54 - Ý Định
Chương 55 - Hợp Tác
Chương 56 - Quán Bar
Chương 57 - Tiếp Cận
Chương 58 - Quyết Định
Chương 59 - Chấm Dứt
Chương 60 - An Nhiên
Chương 61 - Gia Đình Cô
Chương 62 - Buổi Ra Mắt
Chương 63 - Buổi Ra Mắt (Tt)
Chương 64 - Thành Công
Chương 65 - Vào Bệnh Viện
Chương 66 - Gia Đình
Chương 67 - Sản Phẩm Tiếp Theo
Chương 68 - Thăm Bệnh
Chương 69 - Dạo Bộ
Chương 70 - Về Nhà
Chương 71 - Rắc Rối
Chương 72 - Lựa Chọn
Chương 73 - Khu Sinh Thái
Chương 74 - Mọi Chuyện Đã Ổn
Chương 75 - Bữa Cơm Gia Đình
Chương 76 - Làm Việc
Chương 77 - Điều Tra
Chương 78 - Đến Công Ty
Chương 79 - Tranh Chấp
Chương 80 - Quà.
Chương 81 - Lời Đồn.
Chương 82 - Bạn Cũ.
Chương 83 - Tin Tức Bất Ngờ
Chương 84 - Không Thể Tránh
Chương 85 - Thử Đồ Cưới.
Chương 86 - Đối Mặt.
Chương 87 - Chủ Đề Mùa Đông.
Chương 88 - An Nhiên? Gia Gia?
Chương 89 - Cự Tuyệt
Chương 90 - Họp Báo.
Chương 91 - Đánh Nhau.
Chương 92 - Ăn Cơm
Chương 92 - Ăn Cơm
Chương 93 - Cảm Xúc Ngổn Ngang.
Chương 94 - Lễ Cưới
Chương 95 - Lễ Cưới (Tt)
Chương 96 - Trò Chuyện
Chương 97 - Mời Cô Ăn Cơm
Chương 98 - Bữa Tối
Chương 99 - Chia Tay
Chương 100 - Ăn Khuya
Chương 101 - Lặng Lẽ
Chương 102 - Em Muốn Bảo Vệ Chị
Chương 103 - Cảm Cúm
Chương 104 - Bắt Nạt Người Khác Rất Vui
Chương 105 - Tại Sao Vẫn Cảm Thấy Đau?
Chương 106 - Từ Chối
Chương 107 - Nói Chuyện
Chương 108 - Em Trai Đã Biết Chuyện
Chương 109 - Nghỉ Phép
Chương 110 - Cảnh Cáo
Chương 111 - Lời Hứa
Chương 112 - Sân Bay
Chương 113 - Vợ Chồng Giận Dỗi
Chương 114 - Giảng Hòa
Chương 115 - Dạo Phố
Chương 116 - Làm Quen
Chương 117 - Hiểu Quang
Chương 118 - Những Ngày Chuẩn Bị Cho Buổi Triển Lãm
Chương 119 - Cuộc Hẹn Riêng
Chương 120 - Kết Thúc Tốt Đẹp
Chương 121 - Lo Lắng Không Yên
Chương 122 - Ngày Cuối Ở New York
Chương 123 - Về Nước- Trùng Hợp?
Chương 124 - Lúng Túng
Chương 125 - Quyết Định
Chương 126 - Chấm Dứt Thôi!
Chương 127 - Đi Theo Cô
Chương 128 - Đi Dạo Tết
Chương 129 - Tâm Tư Hai Người Đàn Ông
Chương 130 - Giao Thừa
Chương 131 - Chơi Tết
Chương 132 - Tức Giận
Chương 1 - Tai Nạn
Chương 2 - Tức Giận
Chương 3 - Tỉnh Dậy
Chương 4 - Cuộc Sống Mới
Chương 5 - Băn Khoăn
Chương 6 - Sự Cố
Chương 7 - Bạn Mới
Chương 8 - Hoang Mang
Chương 9 - Đi Làm
Chương 10 - Trêu Đùa
Chương 11 - Quyết Định Bất Ngờ
Chương 12 - Phong Cách Của Cô
Chương 13 - Hài Lòng
Chương 14 - Người Quen
Chương 15 - Lúng Túng
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Nghỉ Phép
Chương 18 - Khám Bệnh.
Chương 19 - Bữa Trưa.
Chương 20 - Hai Người Xa Lạ?
Chương 21 - Chất Vấn.
Chương 22 - Giận.
Chương 23 - Dị Ứng?
Chương 24 - Lo Sợ.
Chương 25 - Thay Đổi.
Chương 26 - Bữa Trưa.
Chương 27 - Người Hợp Tác Lớn.
Chương 28 - Xúc Cảm Đầu Tiên.
Chương 29 - Không Chấp Nhận.
Chương 30 - Đi Xa.
Chương 31 - Gặp Mặt.
Chương 32 - Chuyện Lúc Trước.
Chương 33 - Cảm Giác Quen Thuộc.
Chương 34 - Lí Do Của Cậu.
Chương 35 - Lời Khuyên.
Chương 36 - Khu Vui Chơi.
Chương 37 - Theo Dõi.
Chương 38 - Suy Nghĩ.
Chương 39 - Yêu Cầu.
Chương 40 - Giải Tỏa.
Chương 41 - Khóc.
Chương 42 - Sóng Gió.
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Hóa Ra Là Vậy.
Chương 45 - Mệt Mỏi.
Chương 46 - Sự Thật?
Chương 47 - Trở Về
Chương 48 - Cô Rời Đi?
Chương 49 - Gia Gia
Chương 50 - Thay Thế
Chương 51 - Cuộc Họp Quan Trọng
Chương 52 - Mất Mát
Chương 53 - Gặp Mặt
Chương 54 - Ý Định
Chương 55 - Hợp Tác
Chương 56 - Quán Bar
Chương 57 - Tiếp Cận
Chương 58 - Quyết Định
Chương 59 - Chấm Dứt
Chương 60 - An Nhiên
Chương 61 - Gia Đình Cô
Chương 62 - Buổi Ra Mắt
Chương 63 - Buổi Ra Mắt (Tt)
Chương 64 - Thành Công
Chương 65 - Vào Bệnh Viện
Chương 66 - Gia Đình
Chương 67 - Sản Phẩm Tiếp Theo
Chương 68 - Thăm Bệnh
Chương 69 - Dạo Bộ
Chương 70 - Về Nhà
Chương 71 - Rắc Rối
Chương 72 - Lựa Chọn
Chương 73 - Khu Sinh Thái
Chương 74 - Mọi Chuyện Đã Ổn
Chương 75 - Bữa Cơm Gia Đình
Chương 76 - Làm Việc
Chương 77 - Điều Tra
Chương 78 - Đến Công Ty
Chương 79 - Tranh Chấp
Chương 80 - Quà.
Chương 81 - Lời Đồn.
Chương 82 - Bạn Cũ.
Chương 83 - Tin Tức Bất Ngờ
Chương 84 - Không Thể Tránh
Chương 85 - Thử Đồ Cưới.
Chương 86 - Đối Mặt.
Chương 87 - Chủ Đề Mùa Đông.
Chương 88 - An Nhiên? Gia Gia?
Chương 89 - Cự Tuyệt
Chương 90 - Họp Báo.
Chương 91 - Đánh Nhau.
Chương 92 - Ăn Cơm
Chương 92 - Ăn Cơm
Chương 93 - Cảm Xúc Ngổn Ngang.
Chương 94 - Lễ Cưới
Chương 95 - Lễ Cưới (Tt)
Chương 96 - Trò Chuyện
Chương 97 - Mời Cô Ăn Cơm
Chương 98 - Bữa Tối
Chương 99 - Chia Tay
Chương 100 - Ăn Khuya
Chương 101 - Lặng Lẽ
Chương 102 - Em Muốn Bảo Vệ Chị
Chương 103 - Cảm Cúm
Chương 104 - Bắt Nạt Người Khác Rất Vui
Chương 105 - Tại Sao Vẫn Cảm Thấy Đau?
Chương 106 - Từ Chối
Chương 107 - Nói Chuyện
Chương 108 - Em Trai Đã Biết Chuyện
Chương 109 - Nghỉ Phép
Chương 110 - Cảnh Cáo
Chương 111 - Lời Hứa
Chương 112 - Sân Bay
Chương 113 - Vợ Chồng Giận Dỗi
Chương 114 - Giảng Hòa
Chương 115 - Dạo Phố
Chương 116 - Làm Quen
Chương 117 - Hiểu Quang
Chương 118 - Những Ngày Chuẩn Bị Cho Buổi Triển Lãm
Chương 119 - Cuộc Hẹn Riêng
Chương 120 - Kết Thúc Tốt Đẹp
Chương 121 - Lo Lắng Không Yên
Chương 122 - Ngày Cuối Ở New York
Chương 123 - Về Nước- Trùng Hợp?
Chương 124 - Lúng Túng
Chương 125 - Quyết Định
Chương 126 - Chấm Dứt Thôi!
Chương 127 - Đi Theo Cô
Chương 128 - Đi Dạo Tết
Chương 129 - Tâm Tư Hai Người Đàn Ông
Chương 130 - Giao Thừa
Chương 131 - Chơi Tết
Chương 132 - Tức Giận
Tia nắng sáng ấm áp tràn vào trong phòng khiến mọi thứ trong phòng sáng bừng lên.
Gia Ngọc nheo mắt lại nhìn xung quanh, nhớ lại chuyện tối qua, cô lại cảm thấy thắc mắc.
Cô bị dị ứng với hải sản? Thế sao Thanh Khanh lại nói cô thích ăn nhỉ?
-Con làm sao thế?- Tiếng nói vừa quen vừa lạ vang lên trong đầu cô.
-Con không biết nữa mẹ, cả người con rất khó chịu.
-Hình như bị dị ứng rồi.
- Giọng một người đàn ông mơ hồ vang lên.
-Khó khăn lắm mới mua được một ít tôm cho hai đứa mà lại…- Tiếng thở dài.
-Con không sao, để cho An Minh ăn là được rồi ạ.
-Để mẹ đi mua thuốc, xem ra sau này phải tránh cho tôm vào thức ăn của con rồi.
Những đoạn đối thoại ngắn ngủi vang vọng trong đầu cô, cơn đau đầu lại ập đến, Gia Ngọc không thể nhớ ra được một chút chuyện gì.
-Em sao thế?
Vừa bước vào phòng, Thanh Khanh đã thấy Gia Ngọc ôm đầu thu người trên giường bệnh vội chạy đến, nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, cậu cảm thấy vô cùng bất an.
Ngay lập tức cậu bấm nút gọi bác sĩ rồi ôm lấy cô vào lòng.
-Em đừng làm anh sợ, không sao, có anh đây.
Giọng nói trầm thấp của Thanh Khanh ôm lấy tâm trí cô, cảm giác đau đớn dần dần thoái lui, ánh nhìn mờ mịt cũng đã dần rõ lại.
Cảm nhận được cái siết chặt của cậu, cả người cô đang căng lên cũng thả lỏng không ít.
-Có chuyện gì thế?- Minh Lâm xông vào phòng.
Ngay lập tức, Gia Ngọc cũng theo bản năng đẩy Thanh Khanh ra.
Minh Lâm chững lại vài giây rồi bước lại gần giường bệnh.
-Em cảm thấy ra sao rồi?
-Em không sao, chỉ là có chút đau đầu, trong đầu cứ vang lên tiếng nói của ai đó.
Nghe lời nói của cô, Thanh Khanh bất giác siết chặt nắm đấm.
-Không sao đâu, chỉ là những phản ứng bình thường thôi.
Minh Lâm lại gần kiểm tra các chỉ số trên màn hình.
-Tình hình cơ thể em đã ổn định lại rồi, một lát nữa có thể xuất viện rồi.
-Thật không ạ?- Gia Ngọc vui mừng.
-Ừ, anh sẽ viết giấy cho em xuất viện, về nhà nhớ nghỉ ngơi đầy dủ và uống thuốc đúng giờ là được.
-Em biết rồi.
-Cậu đi với tôi đi làm thủ tục.
-Được.
Thanh Khanh quay sang Gia Ngọc, đưa camen trong tay cho cô.
-Cháo dinh dưỡng đấy, em ăn đi, là thịt bò.
Gia Ngọc nhận lấy, nhìn theo bóng Thanh Khanh khuất sau cánh cửa phòng, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên cậu quan tâm đến cô như vậy.
-Khi về nhà rồi, đừng để cô ấy làm việc quá sức, bây giờ việc quan trọng nhất của cô ấy là phải nghỉ ngơi đầy đủ.
- Minh Lâm dặn dò.
-Tôi đã hiểu.
-Chú ý đến cô ấy một chút, có bất cứ điều gì bất thường thì cũng phải đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Thanh Khanh đi theo sau Minh Lâm, vừa làm thủ tục, vừa nghe lời dặn dò của Minh Lâm. Hiếm khi nào cậu có thể nghe lời người khác như vậy.
Hoàn tất mọi thủ tục, Thanh Khanh lập tức quay trở lại phòng bệnh. Gia Ngọc vẫn còn đang dùng bữa sáng.
-Thế nào? Có ngon không?
Cô nhìn cậu gật đầu.
-Ăn nhiều một chút, ăn xong là chúng ta có thể về nhà rồi.
Để Gia ngọc ngồi trên giường bệnh, cậu bắt đầu giúp cô thu dọn đồ đạc. Đồ cũng không nhiều lắm, chỉ một thoáng là xong.
Gia Ngọc ngồi nhìn bóng dáng Thanh Khanh đi qua đi lại, cảm thấy có chút ấm áp. Hóa ra được cậu quan tâm cũng dễ dàng làm cho cô vui vẻ.
-Anh không đi làm sao?
-Không sao, cứ giao cho Phương Mai làm đi. Em quan trọng hơn.
Nghe xong câu đó, gương mặt cô bỗng chốc đỏ ửng lên.
-Sao thế, lại bị sao à?- Thấy vậy cậu hơi hốt hoảng.
-Không, không có sao cả. Như vậy thì đã để chị ấy chịu khổ rồi.
-Ở công ty thì đó là việc đương nhiên, không phải lo đâu.
-Là em làm phiền đến mọi người rồi.
-Anh đã bảo không sao mà, em chỉ việc chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi.
Thu dọn xong xuôi, Thanh Khanh giúp Gia Ngọc ra xe.
Cậu vô cùng săn sóc cho cô, mở cửa xe để cô ngồi vào trước, trên đường đi cũng chỉ chăm chăm lo cho cô.
Thái độ này làm cho Gia Ngọc có chút lúng túng.
-Em lên phòng nghỉ ngơi đi.
- Thanh Khanh cầm đồ của cô, bước vào nhà.
-Em không sao, để em…- Gia Ngọc định đón lấy đồ của mình.
-Em không nghe lời của anh sao?
-Em không có ý đó.
- Cô rụt tay lại.
-Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, em vẫn còn mệt đấy.
Trước khí thế áp bức của Thanh Khanh, cô bèn phải ngoan ngoãn vào phòng mình.
-Em cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn trưa, anh sẽ gọi em dậy.
Gia Ngọc nằm trên giường, đưa mắt nhìn Thanh Khanh.
-Ngoan, nhắm mắt lại nào.
Gia Ngọc có chút cảm thấy buồn cười, cô từ khi nào lại giống trẻ con thế này.
Cô cũng nghe lời Thanh Khanh, nhắm mắt lại ngủ. Thấy vậy, cậu hài lòng nhìn cô một lát rồi bước ra ngoài.
Hôm nay đã muộn, không đến công ty nữa mà vào phòng làm việc giải quyết đống giấy tờ đã dồn đống từ tối hôm qua.
Cả căn nhà trở nên yên tĩnh, trong phòng làm việc, chỉ có tiếng gõ máy tính khô khốc vang lên đều đặn.