Chương 1 - Cô Có Phải Ngủ Sai Người Rồi Không?
Chương 2 - Cô Chính Là Một Người Xa Lạ Bỗng Nhiên Xuất Hiện
Chương 3 - Bọn Tao Nuôi Mày Mày Không Báo Đáp Chúng Tao Sao?
Chương 4 - Tôi Mới Không Muốn Kết Hôn Với Anh
Chương 5 - Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 6 - Hôn Nhân Ngày Sau Giống Như Bình Thường
Chương 7 - Cố Phu Nhân Không Cần Phải Tiết Kiệm
Chương 8 - Tình Cờ Gặp Như Thế Làm Cho Người Ta Hoảng Hốt
Chương 9 - Phu Nhân Tranh Thủ Tham Gia Diễn Nhân Vật
Chương 10 - Loại Người Anh Thích Hóa Ra Là Như Vậy
Chương 11 - Anh Không Cần Mang Tức Giận Trút Lên Trên Người Tôi
Chương 12 - Mạc Huệ Linh Tìm Tới Cửa
Chương 13 - Như Vậy Chỉ Sợ Mạc Tiểu Thư Hiểu Lầm
Chương 14 - Em Không Thích Hai Người Ở Cùng Nhau
Chương 15 - Cô Cứ Như Vậy Muốn Tôi Chuyển Ra Sao?
Chương 16 - Không Quen Ở Cùng Em Trai Ruột Của Anh
Chương 17 - Cố Gia Em Không Thể Trêu Vào
Chương 18 - Ông Xã Em Uống Say
Chương 19 - Thế Nào Không Gọi Ông Xã Nữa.?
Chương 20 - Anh Đến Cùng Cũng Không Chuyển Ra
Chương 21 - Điều Tôi Đáp Ứng Cô Đều Sẽ Làm Được
Chương 22 - Cô Ngốc Như Vậy Sao Sống Được Đến Bây Giờ?
Chương 23 - Tôi Là Chồng Của Cô Nên Chăm Sóc Cô
Chương 24 - Cô Gái Nhỏ Này Thật Đúng Là May Mắn
Chương 25 - Lau Nước Miếng Của Tôi Liền Là Của Tôi
Chương 26 - Tư Thế Ngủ Của Người Nào Đó Thật Sự Là Khó Coi
Chương 27 - Tôi Sẽ Không Để Cô Chết
Chương 28 - Quan Tâm Cô
Chương 29 - Tôi Không Thích Trên Người Cô Có Sẹo
Chương 30 - Quen Với Tư Thế Ngủ Không Tốt Của Cô
Chương 31 - Anh Sao Ăn Loại Đồ Ăn Không Tốt Cho Sức Khỏe Này?
Chương 32 - Thật Sự Là Nhiều Chuyện Muốn Chết
Chương 33 - Lần Đầu Tiên Cô Lên Trên Báo
Chương 33 - Lần Đầu Tiên Cô Lên Trên Báo
Chương 34 - Không Phải Nói Sẽ Không Tức Giận Sao?
Chương 35 - Cố Tĩnh Trạch Chân Tôi Đau
Chương 36 - Thực Xin Lỗi, Tôi Quên Mất Anh Có Bệnh
Chương 37 - Cùng Giường Chung Gối Có Chút Chờ Mong
Chương 38 - Thế Nhưng Lại Cảm Thấy Thất Vọng
Chương 39 - Cô Vẫn Còn Đau Lòng Vì Người Đàn Ông Khác
Chương 40 - Mày Sao Có Thể Tùy Tiện Trêu Chọc Cố Tĩnh Dư?
Chương 41 - Tôi Là Người Đàn Ông Của Lâm Triệt
Chương 42 - Cô Ấy Là Vợ Của Tôi
Chương 43 - Gỡ Quần Áo
Chương 44 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Anh Quan Tâm
Chương 45 - Ở Khách Sạn Cũng Có Hương Vị Đặc Biệt
Chương 46 - Cô Là Đối Tượng Công Ty Trọng Điểm Bồi Dưỡng
Chương 47 - Cố Tĩnh Dư Nói Không Liên Quan Tới Anh
Chương 48 - Anh Phải Về Xử Lý Chuyện Này
Chương 49 - Chúng Ta Có Thể Dùng Phương Thức Trực Tiếp
Chương 50 - Cô Vừa Thấy Đã Yêu Anh
Chương 51 - Đừng Tùy Tiện Nói Với Đàn Ông Hai Chữ Này
Chương 52 - Cởi Quần Cho Tôi Xem Một Chút
Chương 53 - Tiệc Đóng Máy
Chương 54 - Lại Đây Mat-Xa Cho Tôi Một Chút
Chương 55 - Cắn Một Cái Vào Môi Của Cô
Chương 56 - Tôi Không Muốn Cô Tìm Bạn Trai
Chương 57 - Cô Gái Đáng Yêu
Chương 58 - Chọc Giận Cố Tĩnh Trạch
Chương 59 - Anh Thật Sự Bỏ Đi
Chương 60 - Mạc Huệ Linh Phiền Nhiễu
Chương 61 - Trở Về Gấp
Chương 62 - Cần Phải Có Người Chịu Trách Nhiệm
Chương 63 - Ghen
Chương 64 - Anh Ăn Hiếp Tôi!
Chương 65 - Tôi Sẽ Không Gây Chuyện
Chương 66 - Nguyện Ý Tin Tưởng
Chương 67 - Mạnh Tay Với Em
Chương 68 - Không Nói Thì Tôi Sẽ Hôn Em
Chương 69 - Sao Lại Tới Đón Tôi?
Chương 70 - Thật Xứng Đôi
Chương 71 - Sao Lại Đỏ Mặt?
Chương 72 - Sự Cố Tại Trường Quay
Chương 73 - Quần Áo Bị Xé Hỏng Hết Rồi
Chương 74 - Đừng Nhúc Nhích, Ngủ Ngoan Đi!
Chương 75 - Cùng Nhau Đi Dạo Phố
Chương 76 - Mạc Huệ Linh Ăn Vạ
Chương 77 - Nhất Định Là Hiểu Lầm
Chương 78 - Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 79 - Không Có Việc Gì, Ngủ Thôi
Chương 80 - Cảm Giác Được Sùng Bái
Chương 81 - Đây Là Vì Con Cháu Đời Sau Đông Đúc
Chương 82 - Cảm Giác Thật Chán Ghét
Chương 83 - Quá Kịch Liệt Đến Mức Này Sao?
Chương 84 - Anh Hy Vọng Đây Sẽ Là Kỷ Niệm Đẹp
Chương 85 - Bị Cảm Hóa Sâu Sắc
Chương 86 - Cái Gọi Là Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 87 - Nhìn Cô Không Vui Vẻ Thì Trong Lòng Khó Chịu
Chương 88 - Giúp Em Dạy Dỗ Những Người Này
Chương 89 - Không Để Em Rơi Một Giọt Nước Mắt!
Chương 90 - Mọi Người Trong Công Ty Đều Rất Vui Vẻ
Chương 91 - Đồng Ý Nấu Ăn Cho Anh
Chương 92 - Vụng Về Cắt Trứng
Chương 93 - Cảm Thấy Rất Thất Vọng Phải Không?
Chương 94 - Khí Thế Phi Phàm Của Cố Tĩnh Trạch
Chương 97 - Ngủ Thôi
Chương 98 - Cố Tĩnh Dư Không Chơi Bài Theo Cách Bình Thường
Chương 99 - Chẳng Lẽ Không Nên Mời Anh Ăn Cơm Sao?
Chương 100 - Tôi Thích Cùng Cô Chia Sẻ Đồ Với Tôi
Chương 101 - Tất Nhiên Là Bọn Họ Đang Ăn Cơm
Chương 102 - Nếu Như Anh Không Ly Hôn Thì Sao?
Chương 103 - Bệnh Cũ Tái Phát Chỉ Có Thể Đi Tìm Bác Sĩ
Chương 104 - Em Không Nhớ Rõ Chuyện Xảy Ra Ngày Hôm Đó
Chương 105 - Tôi Chuyển Đến Đây Ở Thì Thế Nào
Chương 106 - Không Muốn Chết Ở Đây
Chương 107 - Đấy Là Một Sinh Mạng, Sao Em Có Thể Nói Như Vậy
Chương 108 - Hứa Về Sau Sẽ Không Lái Xe Nữa
Chương 109 - Nhất Định Là Em Không Cẩn Thận Đụng Vào Rồi
Chương 110 - Chồng Yêu Nên Là Tôi
Chương 111 - Làm Gì Có Người Vợ Nào Lại Như Thế Này
Chương 112 - Hai Mươi Phút Sau Còn Chưa Về Thì Đừng Có Về Nữa
Chương 113 - Đàn Ông Ghen Thật Lạnh Lùng
Chương 114 - Đây Là Trừng Phạt Dành Cho Em
Chương 115 - Cố Tĩnh Trạch Xấu Xa
Chương 116 - Người Phụ Nữ Cố Tình Gây Sự
Chương 117 - Bị Cho Leo Cây Thật Tức Giận
Chương 118 - Ghét Anh Ấy Thật Sao?
Chương 119 - Lại Đụng Trúng Nữa Rồi, Thật Sự Là Muốn Nổ Tung
Chương 120 - Không Có Người Đàn Ông Nào So Được Với Anh
Chương 121 - Em Nhất Định Phải Dọn Đi
Chương 122 - Tâm Trạng Của Cô Không Vui
Chương 123 - Cùng Nhau Nói Chuyện Phiếm Thật Lâu
Chương 124 - Không Nghĩ Đến Kết Quả Lại Tốt Như Vậy
Chương 125 - Mạc Huệ Linh Bị Đuổi Đi
Chương 126 - Tôi Thích Em Mặc Cho Tôi Xem
Chương 127 - Hai Con Mau Sinh Đứa Bé Đi
Chương 128 - Chỉ Có Mình Em Mới Có Thể Chữa Bệnh Cho Tôi
Chương 129 - Ước Mơ Nhỏ Của Cô
Chương 130 - Cả Nhà Chúng Ta Đều Ghét Họ Mạc
Chương 131 - Ưu Điểm Duy Nhất Của Cô Là Có Vận Khí Tốt
Chương 132 - Tình Yêu Nhỏ Bé Đơn Thuần Tốt Đẹp
Chương 133 - Tôi Muốn Em Đút Tôi Ăn
Chương 134 - Em Tốt Nhất Nên Ôm Tôi Một Cái
Chương 135 - Chuông Điện Thoại Vang Lên Cắt Ngang Cuộc Trò Chuyện Của Bọn Họ
Chương 136 - Gặp Bạn Tốt Của Cô
Chương 137 - Dẫn Em Đi Chơi
Chương 138 - Tại Sao Cô Có Thể Hại Tĩnh Trạch Như Thế
Chương 139 - Đúng Là Khoe Khoang Một Cách Lộ Liễu
Chương 140 - Em Thích Gì Thì Cứ Làm Cái Đó
Chương 141 - Tặng Quà Cho Anh
Chương 142 - Đem Người Phụ Nữ Này Đóng Gói Mang Đi
Chương 143 - Tôi Sẽ Không Để Cho Em Rời Khỏi
Chương 144 - Quá Để Ý Chỉ Có Thể Thương Tổn Chính Mình
Chương 145 - Nếu Thực Sự Phải Rời Xa Anh!
Chương 146 - Tôi Đã Sớm Chia Tay Với Cô Ta
Chương 147 - Thẩm Du Nhiên, Cô Chờ Tôi
Chương 148 - Muốn Tìm Tới Cửa
Chương 149 - Hai Cha Con Không Biết Xấu Hổ
Chương 150 - Thu Thập Bọn Họ Là Được Rồi
Chương 151 - Cậu Đã Từng Thích Tớ Sao?
Chương 152 - Nhào Vào Trước Mặt Cô
Chương 153 - Em Không Cần Giải Thích
Chương 154 - Đây Là Đang Ghen Sao?
Chương 155 - Bị Bệnh Thì Muốn Ăn Cái Gì?
Chương 156 - Nằm Vào Truyền Ấm Áp Cho Anh
Chương 157 - Chuyện Khiến Người Ta Xấu Hổ
Chương 158 - Không Nên Dùng Sức Quá Độ
Chương 159 - Nhanh Đi Nghỉ Ngơi Cho Em
Chương 160 - Tôi Đang Tìm Lâm Triệt Mà
Chương 161 - Lâm Triệt, Cậu Thực Sự Đã Tìm Thấy Một Người Chồng Tốt
Chương 162 - Tôi Diễn Rất Tốt Đoạn Này
Chương 163 - Không Có Bánh Nào Là Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 164 - Không Muốn Em Bị Bắt Nạt
Chương 165 - Cô Gái Nhỏ Bé Cứng Cỏi
Chương 166 - Ghen Với Một Cô Bé
Chương 167 - Vậy Mà Lại Tát Cô Ta Một Bạt Tai
Chương 1 - Cô Có Phải Ngủ Sai Người Rồi Không?
Chương 2 - Cô Chính Là Một Người Xa Lạ Bỗng Nhiên Xuất Hiện
Chương 3 - Bọn Tao Nuôi Mày Mày Không Báo Đáp Chúng Tao Sao?
Chương 4 - Tôi Mới Không Muốn Kết Hôn Với Anh
Chương 5 - Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 6 - Hôn Nhân Ngày Sau Giống Như Bình Thường
Chương 7 - Cố Phu Nhân Không Cần Phải Tiết Kiệm
Chương 8 - Tình Cờ Gặp Như Thế Làm Cho Người Ta Hoảng Hốt
Chương 9 - Phu Nhân Tranh Thủ Tham Gia Diễn Nhân Vật
Chương 10 - Loại Người Anh Thích Hóa Ra Là Như Vậy
Chương 11 - Anh Không Cần Mang Tức Giận Trút Lên Trên Người Tôi
Chương 12 - Mạc Huệ Linh Tìm Tới Cửa
Chương 13 - Như Vậy Chỉ Sợ Mạc Tiểu Thư Hiểu Lầm
Chương 14 - Em Không Thích Hai Người Ở Cùng Nhau
Chương 15 - Cô Cứ Như Vậy Muốn Tôi Chuyển Ra Sao?
Chương 16 - Không Quen Ở Cùng Em Trai Ruột Của Anh
Chương 17 - Cố Gia Em Không Thể Trêu Vào
Chương 18 - Ông Xã Em Uống Say
Chương 19 - Thế Nào Không Gọi Ông Xã Nữa.?
Chương 20 - Anh Đến Cùng Cũng Không Chuyển Ra
Chương 21 - Điều Tôi Đáp Ứng Cô Đều Sẽ Làm Được
Chương 22 - Cô Ngốc Như Vậy Sao Sống Được Đến Bây Giờ?
Chương 23 - Tôi Là Chồng Của Cô Nên Chăm Sóc Cô
Chương 24 - Cô Gái Nhỏ Này Thật Đúng Là May Mắn
Chương 25 - Lau Nước Miếng Của Tôi Liền Là Của Tôi
Chương 26 - Tư Thế Ngủ Của Người Nào Đó Thật Sự Là Khó Coi
Chương 27 - Tôi Sẽ Không Để Cô Chết
Chương 28 - Quan Tâm Cô
Chương 29 - Tôi Không Thích Trên Người Cô Có Sẹo
Chương 30 - Quen Với Tư Thế Ngủ Không Tốt Của Cô
Chương 31 - Anh Sao Ăn Loại Đồ Ăn Không Tốt Cho Sức Khỏe Này?
Chương 32 - Thật Sự Là Nhiều Chuyện Muốn Chết
Chương 33 - Lần Đầu Tiên Cô Lên Trên Báo
Chương 33 - Lần Đầu Tiên Cô Lên Trên Báo
Chương 34 - Không Phải Nói Sẽ Không Tức Giận Sao?
Chương 35 - Cố Tĩnh Trạch Chân Tôi Đau
Chương 36 - Thực Xin Lỗi, Tôi Quên Mất Anh Có Bệnh
Chương 37 - Cùng Giường Chung Gối Có Chút Chờ Mong
Chương 38 - Thế Nhưng Lại Cảm Thấy Thất Vọng
Chương 39 - Cô Vẫn Còn Đau Lòng Vì Người Đàn Ông Khác
Chương 40 - Mày Sao Có Thể Tùy Tiện Trêu Chọc Cố Tĩnh Dư?
Chương 41 - Tôi Là Người Đàn Ông Của Lâm Triệt
Chương 42 - Cô Ấy Là Vợ Của Tôi
Chương 43 - Gỡ Quần Áo
Chương 44 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Anh Quan Tâm
Chương 45 - Ở Khách Sạn Cũng Có Hương Vị Đặc Biệt
Chương 46 - Cô Là Đối Tượng Công Ty Trọng Điểm Bồi Dưỡng
Chương 47 - Cố Tĩnh Dư Nói Không Liên Quan Tới Anh
Chương 48 - Anh Phải Về Xử Lý Chuyện Này
Chương 49 - Chúng Ta Có Thể Dùng Phương Thức Trực Tiếp
Chương 50 - Cô Vừa Thấy Đã Yêu Anh
Chương 51 - Đừng Tùy Tiện Nói Với Đàn Ông Hai Chữ Này
Chương 52 - Cởi Quần Cho Tôi Xem Một Chút
Chương 53 - Tiệc Đóng Máy
Chương 54 - Lại Đây Mat-Xa Cho Tôi Một Chút
Chương 55 - Cắn Một Cái Vào Môi Của Cô
Chương 56 - Tôi Không Muốn Cô Tìm Bạn Trai
Chương 57 - Cô Gái Đáng Yêu
Chương 58 - Chọc Giận Cố Tĩnh Trạch
Chương 59 - Anh Thật Sự Bỏ Đi
Chương 60 - Mạc Huệ Linh Phiền Nhiễu
Chương 61 - Trở Về Gấp
Chương 62 - Cần Phải Có Người Chịu Trách Nhiệm
Chương 63 - Ghen
Chương 64 - Anh Ăn Hiếp Tôi!
Chương 65 - Tôi Sẽ Không Gây Chuyện
Chương 66 - Nguyện Ý Tin Tưởng
Chương 67 - Mạnh Tay Với Em
Chương 68 - Không Nói Thì Tôi Sẽ Hôn Em
Chương 69 - Sao Lại Tới Đón Tôi?
Chương 70 - Thật Xứng Đôi
Chương 71 - Sao Lại Đỏ Mặt?
Chương 72 - Sự Cố Tại Trường Quay
Chương 73 - Quần Áo Bị Xé Hỏng Hết Rồi
Chương 74 - Đừng Nhúc Nhích, Ngủ Ngoan Đi!
Chương 75 - Cùng Nhau Đi Dạo Phố
Chương 76 - Mạc Huệ Linh Ăn Vạ
Chương 77 - Nhất Định Là Hiểu Lầm
Chương 78 - Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 79 - Không Có Việc Gì, Ngủ Thôi
Chương 80 - Cảm Giác Được Sùng Bái
Chương 81 - Đây Là Vì Con Cháu Đời Sau Đông Đúc
Chương 82 - Cảm Giác Thật Chán Ghét
Chương 83 - Quá Kịch Liệt Đến Mức Này Sao?
Chương 84 - Anh Hy Vọng Đây Sẽ Là Kỷ Niệm Đẹp
Chương 85 - Bị Cảm Hóa Sâu Sắc
Chương 86 - Cái Gọi Là Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 87 - Nhìn Cô Không Vui Vẻ Thì Trong Lòng Khó Chịu
Chương 88 - Giúp Em Dạy Dỗ Những Người Này
Chương 89 - Không Để Em Rơi Một Giọt Nước Mắt!
Chương 90 - Mọi Người Trong Công Ty Đều Rất Vui Vẻ
Chương 91 - Đồng Ý Nấu Ăn Cho Anh
Chương 92 - Vụng Về Cắt Trứng
Chương 93 - Cảm Thấy Rất Thất Vọng Phải Không?
Chương 94 - Khí Thế Phi Phàm Của Cố Tĩnh Trạch
Chương 97 - Ngủ Thôi
Chương 98 - Cố Tĩnh Dư Không Chơi Bài Theo Cách Bình Thường
Chương 99 - Chẳng Lẽ Không Nên Mời Anh Ăn Cơm Sao?
Chương 100 - Tôi Thích Cùng Cô Chia Sẻ Đồ Với Tôi
Chương 101 - Tất Nhiên Là Bọn Họ Đang Ăn Cơm
Chương 102 - Nếu Như Anh Không Ly Hôn Thì Sao?
Chương 103 - Bệnh Cũ Tái Phát Chỉ Có Thể Đi Tìm Bác Sĩ
Chương 104 - Em Không Nhớ Rõ Chuyện Xảy Ra Ngày Hôm Đó
Chương 105 - Tôi Chuyển Đến Đây Ở Thì Thế Nào
Chương 106 - Không Muốn Chết Ở Đây
Chương 107 - Đấy Là Một Sinh Mạng, Sao Em Có Thể Nói Như Vậy
Chương 108 - Hứa Về Sau Sẽ Không Lái Xe Nữa
Chương 109 - Nhất Định Là Em Không Cẩn Thận Đụng Vào Rồi
Chương 110 - Chồng Yêu Nên Là Tôi
Chương 111 - Làm Gì Có Người Vợ Nào Lại Như Thế Này
Chương 112 - Hai Mươi Phút Sau Còn Chưa Về Thì Đừng Có Về Nữa
Chương 113 - Đàn Ông Ghen Thật Lạnh Lùng
Chương 114 - Đây Là Trừng Phạt Dành Cho Em
Chương 115 - Cố Tĩnh Trạch Xấu Xa
Chương 116 - Người Phụ Nữ Cố Tình Gây Sự
Chương 117 - Bị Cho Leo Cây Thật Tức Giận
Chương 118 - Ghét Anh Ấy Thật Sao?
Chương 119 - Lại Đụng Trúng Nữa Rồi, Thật Sự Là Muốn Nổ Tung
Chương 120 - Không Có Người Đàn Ông Nào So Được Với Anh
Chương 121 - Em Nhất Định Phải Dọn Đi
Chương 122 - Tâm Trạng Của Cô Không Vui
Chương 123 - Cùng Nhau Nói Chuyện Phiếm Thật Lâu
Chương 124 - Không Nghĩ Đến Kết Quả Lại Tốt Như Vậy
Chương 125 - Mạc Huệ Linh Bị Đuổi Đi
Chương 126 - Tôi Thích Em Mặc Cho Tôi Xem
Chương 127 - Hai Con Mau Sinh Đứa Bé Đi
Chương 128 - Chỉ Có Mình Em Mới Có Thể Chữa Bệnh Cho Tôi
Chương 129 - Ước Mơ Nhỏ Của Cô
Chương 130 - Cả Nhà Chúng Ta Đều Ghét Họ Mạc
Chương 131 - Ưu Điểm Duy Nhất Của Cô Là Có Vận Khí Tốt
Chương 132 - Tình Yêu Nhỏ Bé Đơn Thuần Tốt Đẹp
Chương 133 - Tôi Muốn Em Đút Tôi Ăn
Chương 134 - Em Tốt Nhất Nên Ôm Tôi Một Cái
Chương 135 - Chuông Điện Thoại Vang Lên Cắt Ngang Cuộc Trò Chuyện Của Bọn Họ
Chương 136 - Gặp Bạn Tốt Của Cô
Chương 137 - Dẫn Em Đi Chơi
Chương 138 - Tại Sao Cô Có Thể Hại Tĩnh Trạch Như Thế
Chương 139 - Đúng Là Khoe Khoang Một Cách Lộ Liễu
Chương 140 - Em Thích Gì Thì Cứ Làm Cái Đó
Chương 141 - Tặng Quà Cho Anh
Chương 142 - Đem Người Phụ Nữ Này Đóng Gói Mang Đi
Chương 143 - Tôi Sẽ Không Để Cho Em Rời Khỏi
Chương 144 - Quá Để Ý Chỉ Có Thể Thương Tổn Chính Mình
Chương 145 - Nếu Thực Sự Phải Rời Xa Anh!
Chương 146 - Tôi Đã Sớm Chia Tay Với Cô Ta
Chương 147 - Thẩm Du Nhiên, Cô Chờ Tôi
Chương 148 - Muốn Tìm Tới Cửa
Chương 149 - Hai Cha Con Không Biết Xấu Hổ
Chương 150 - Thu Thập Bọn Họ Là Được Rồi
Chương 151 - Cậu Đã Từng Thích Tớ Sao?
Chương 152 - Nhào Vào Trước Mặt Cô
Chương 153 - Em Không Cần Giải Thích
Chương 154 - Đây Là Đang Ghen Sao?
Chương 155 - Bị Bệnh Thì Muốn Ăn Cái Gì?
Chương 156 - Nằm Vào Truyền Ấm Áp Cho Anh
Chương 157 - Chuyện Khiến Người Ta Xấu Hổ
Chương 158 - Không Nên Dùng Sức Quá Độ
Chương 159 - Nhanh Đi Nghỉ Ngơi Cho Em
Chương 160 - Tôi Đang Tìm Lâm Triệt Mà
Chương 161 - Lâm Triệt, Cậu Thực Sự Đã Tìm Thấy Một Người Chồng Tốt
Chương 162 - Tôi Diễn Rất Tốt Đoạn Này
Chương 163 - Không Có Bánh Nào Là Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 164 - Không Muốn Em Bị Bắt Nạt
Chương 165 - Cô Gái Nhỏ Bé Cứng Cỏi
Chương 166 - Ghen Với Một Cô Bé
Chương 167 - Vậy Mà Lại Tát Cô Ta Một Bạt Tai
Vì đi đón Tần Khanh, cho nên mới…
Sân bay.
Lâm Triệt để tài xế dừng xe chờ ở ngoài, cô vội vàng đi vào tìm Thẩm Du Nhiên.
Trong tiệm cà phê, Thẩm Du Nhiên ngồi ở bên trong, bên cạnh là túi lớn túi nhỏ.
- Du Nhiên!
Lâm Triệt vui sướng gọi một tiếng.
Thẩm Du Nhiên nghe thấy vội ngẩng đầu lên, thấy Lâm Triệt thì đứng lên chạy tới. Một cái ôm đầy thoả mãn, hai người ôm nhau thật chặt, sau đó mới buông nhau ra.
Dáng dấp của Thẩm Du Nhiên còn xinh đẹp hơn Lâm Triệt, tóc dài xoã ngang vai, là người nhanh nhẹn hoạt bát, phong cách ăn mặc có hơi giống người Anh, nhìn vô cùng đáng yêu.
- Oa, Lâm Triệt, không được nha, vừa trở về tớ đã thấy cậu đóng quảng cáo, còn phát ở trên máy bay nữa đấy.
- Quảng cáo cái gì?
- Là quảng cáo kẹo đó.
Thẩm Du Nhiên kéo Lâm Triệt ngồi xuống trước rồi mới khen ngợi Lâm Triệt.
Lâm Triệt hạ giọng, nói:
- Trên máy bay vẫn phát quảng cáo đó à? Cái đó từ một tháng trước rồi, vất vả lắm mới nhận được quảng cáo, nhưng cũng bởi vì cái quảng cáo này mà thiếu chút nữa là vào cục cảnh sát.
- Không phải chứ? Mạo hiểm như vậy… Nhưng cũng không nghĩ tới, mới hơn một năm thôi, tớ vừa trở về thì cậu đã trở thành một đại minh tinh rồi.
Vẻ mặt Thẩm Du Nhiên đầy kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai cô, ngước đầu cười hì hì nói:
- Chỉ nghĩ đến việc tớ quen biết với đại minh tinh thì lập tức ngực cũng có thể ưỡn lên.
Lâm Triệt im lặng nhìn Thẩm Du Nhiên:
- Đại minh tinh cái gì? Tớ chỉ mới là một tiểu tân binh, cách đại minh tinh còn xa lắm.
Ngẩng đầu lên có thể thấy quảng cáo nước hoa của Mộc Phỉ Nhiên. Dáng vẻ Mộc Phỉ Nhiên ung dung hoa quý, hào phóng khéo léo, chuẩn người mẫu quốc tế.
Lâm Triệt nói:
- Đây mới là đại minh tinh.
Quảng cáo sản phẩm quốc tế người trong nước không dễ gì có được, nhưng Mộc Phỉ Nhiên lại là người phát ngôn toàn bộ chúng, có thể thấy, Mộc Phỉ Nhiên rất khác biệt với những minh tinh thông thường.
Thẩm Du Nhiên nói:
- Kệ, tớ muốn chụp hình với cậu, sau đó đăng lên Weibo khoe khoang một chút.
- Không được đâu.
- Không muốn cũng không được, mau chụp hình chung với tớ nào.
Thẩm Du Nhiên mạnh bạo giữ lấy Lâm Triệt, tách tách một cái, chụp một bức ảnh.
Lúc này điện thoại Lâm Triệt bỗng chốc vang lên. Lâm Triệt cúi đầu xem, phía trên hiện lên hai chữ “chồng yêu”, giống như bị xao động, không ngừng dao động mạnh.
Thẩm Du Nhiên nhìn thoáng qua cũng thấy được, kinh ngạc nhảy cẫng lên:
- Tớ muốn chửi thề, là ai đấy?
- Cái này cái này…
Lâm Triệt hấp tấp nói:
- Không phải đâu, chỉ tuỳ tiện giỡn chơi nên mới lấy tên như vậy, thật ra anh ta không phải là chồng tớ, không giống như cậu nghĩ đâu.
Thẩm Du Nhiên nghe xong mới nói:
- Này, bây giờ bạn trai cũng gọi là chồng rồi, tớ biết tớ biết, cậu mới có hai ba tuổi, cũng chưa kết hôn, nhưng có bạn trai là được rồi… Cậu có bạn trai lúc nào, mau nói cho tớ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Cũng không phải là bạn trai…
Quan hệ của cô với Cố Tĩnh Trạch quá phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói thế nào.
Nhưng chuông điện thoại vẫn luôn réo, cô không thể làm gì khác, trước hết bảo Thẩm Du Nhiên yên lặng rồi vội vàng nhận cuộc gọi.
Từ trong điện thoại truyền ra giọng nói âm trầm của Cố Tĩnh Trạch:
- Khi nào thì em trở về?
Lâm Triệt vừa nghe, không biết có phải anh đang tức giận không, tại sao nghe qua điện thoại mà cô có thể cảm nhận được giọng nói của Cố Tĩnh Trạch như mây đen phủ đầy mặt.
Nhưng tại sao lại tức giận chưa? Chỉ vì cô tới sân bay mà không về nhà?
- Tôi vừa gặp mặt bạn, trò chuyện một chút rồi về sau.
Lâm Triệt nói.
- Trò chuyện nhiêu đó còn chưa đủ?
- …
Lâm Triệt buồn bực nói:- Làm sao mà đủ, chúng tôi lâu rồi không gặp nhau, nhất định phải nói lâu một chút.
- Hai mươi phút...
. Lâm Triệt, hai mươi phút nữa em còn không về thì đừng có về nữa!
Nói xong Cố Tĩnh Trạch trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Triệt nghe âm thanh “píp píp”, trợn to hai mắt khó hiểu.
- Chơi cái trò gì vậy? Quản được tôi sao? Tôi muốn trò chuyện bao lâu thì trò chuyện bấy lâu, không về thì không về!
Thật là, Cố Tĩnh Trạch ngày càng quản nhiều chuyện. Xoá hết số điện thoại của cô còn chưa nói, bây giờ ngay cả cô đi gặp bạn cũng phải bị hạn định thời gian. Sao Cố Tĩnh Trạch lại bá đạo như vậy? Cô cũng không quản việc anh cùng thanh mai trúc mã cái gì mà anh anh em em nha.
Bên kia.
Cố Tĩnh Trạch ném điện thoại, ngồi ở đó, cả người toát ra khí lạnh khiến người khác chỉ dám nhìn mà không dám đến gần.
Lúc này Trần Vũ Thịnh đi vào thấy tình cảnh như vậy. Có chút kinh ngạc nhìn Tần Hạo, cậu ta không dám lên tiếng, kéo Tần Hạo đi ra ngoài mới hỏi:
- Tiên sinh nhà các người làm sao vậy?
Tần Hạo ai u một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Ghen!
- Cái gì?
Trần Vũ Thịnh kinh ngạc tới suýt nữa kêu thành tiếng.
- Suỵt, suỵt, cậu muốn tôi chết hả?
Tần Hạo vội vàng giữ Trần Vũ Thịnh:
- Bác sĩ Trần, cậu đi khuyên nhủ tiên sinh nhanh đi, cậu ấy cũng thật đáng thương.
- …
Ai dám nói Cố Tĩnh Trạch đáng thương?
Nếu anh đáng thương, vậy đàn ông trên đời này sẽ như thế nào?
- Sao vậy?
- Tiên sinh mời cậu tới xem bệnh cho phu nhân, ai biết được phu nhân lại cho tiên sinh leo cây, nói ra ngoài gặp bạn.
- Có người dám cho Cố Tĩnh Trạch leo cây sao?
- Vậy mới nói, dù sao bây giờ tiên sinh đang sắp bùng cơn thịnh nộ, bác sĩ Trần cậu tới thật đúng lúc, cậu đức cao vọng trọng, là người chuyên nghiệp, tiên sinh giao cho cậu, tôi rút lui trước.
- Này, tôi không phải… Tôi cũng không phải chuyên gia tình yêu mà, cậu chạy cái gì mà nhanh thế hả?
Nhìn Tần Hạo không quay đầu lại chạy nhanh như chớp, Trần Vũ Thịnh chỉ có thể im lặng nhìn vào bên trong.
Sau khi vào cửa, Trần Vũ Thịnh nói:
- Cố tổng, tôi cảm thấy nếu cậu có vấn đề gì, muốn tâm sự hay có phiền não, đều có thể nói với tôi, chúng ta cũng từng như vậy mà!
- Tôi? Không có tâm sự gì cả.
Mặt Cố Tĩnh Trạch không cảm xúc, lật xem văn kiện của công ty đang cầm trên tay.
Trần Vũ Thịnh nói:
- Liên quan tới cô ấy sao, cô ấy không trở về có lẽ là có việc quan trọng…
- Cái người phụ nữ không tim không phổi đó, tốt nhất không trở về cũng được.
Chân mày Cố Tĩnh Trạch cứng đờ đứng lên, vừa nói vừa vỗ văn kiện trong tay một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh rốt cuộc cũng hiểu được lời Tần Hạo nói, tại sao Cố Tĩnh Trạch lại đáng thương…
Thật đáng thương mà.
Bên ngoài.
Thẩm Du Nhiên ngồi ở quầy rượu, nhìn Lâm Triệt đang uống bia.
- Ai dô, cuộc gọi kia rốt cuộc là có chuyện gì, sao bây giờ đột nhiên cậu tức giận như vậy?
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Du Nhiên:
- Tớ tức giận? Sao tớ có thể tức giận, không có mà, tớ căn bản là không có tức giận.
Thẩm Du Nhiên mang rất nhiều quà về, trước tiên đưa đến nơi cô ở, sau khi Thẩm Du Nhiên về nước còn phải ở chung với gia đình, cha mẹ đều ở đây, vì vậy Thẩm Du Nhiên trở về nhà một chút rồi mới tới quầy rượu.
Cho nên hai mươi phút đương nhiên đã sớm trôi qua.
Lâm Triệt không trở về, cũng không muốn gọi cho Cố Tĩnh Trạch nữa.
- Rốt cuộc là ai? Ai có thể khiến cho cậu thấp thỏm thế này? Chẳng lẽ…chẳng lẽ là Tần Khanh?
Thẩm Du Nhiên sớm biết chuyện của Tần Khanh với Lâm Triệt, trong lòng cô, có thể khiến cho Lâm Triệt không tim không phổi bỗng nhiên vui buồn bất chợt như vậy, không phải Tần Khanh còn có thể là ai?
- Làm sao có thể?