Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

- Ta…

Ban nãy Thiên Đạo Đồ Thư Quán chấn động nên sự chú ý của hắn dồn cả vào thức hải. Bây giờ hắn còn đang mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa, tên bộ quyền pháp của đối phương là gì, hắn cũng không biết. Bảo hắn chỉ điểm… chỉ điểm cái con khỉ!

- Xin mời Trương lão sư chỉ ra lỗi sai!

Lưu Dương bước về phía trước một bước, cúi người xuống.

Vương Dĩnh đang đứng kế bên chớp chớp mắt, cũng muốn xem thử vị cao nhân này của mình sẽ chỉ điểm người khác như thế nào.

- Ờ…

Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía mình, hắn biết nếu giờ giữ im lặng thì chỉ có mất mặt.

Trương Huyền đang tính bịa ra cái gì đó để nói đại, đột nhiên hắn nhớ tới những khuyết điểm của Lưu Dương được ghi trong quyển sách hắn đọc ban nãy. Hắn cũng không biết những thông tin đó là thật hay giả. Nhưng đối với tình huống hiện tại, bảo hắn bịa cái khác cũng bịa không ra. Nên hắn đành kiên trì, nói:

- Bộ quyền pháp này của ngươi có rất nhiều khuyết điểm. Khoảng chừng 12 chỗ!

- Ha ha, hắn nói rất nhiều khuyết điểm kìa! 12 chỗ? Ta không nghe nhầm chứ?

- Đây là chuyện cười vui nhất ta từng được nghe đó!

- Bộ Phi Hoa quyền này tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng lại là bộ quyền được lưu truyền khắp toàn bộ vương quốc, được gọi là bộ quyền cơ sở, đã trải qua hàng ngàn năm chắt lọc sửa chữa. Tuy rằng không thập toàn thập mỹ nhưng đảm bảo là bộ quyền pháp có ít khuyết điểm nhất trong tất cả các bộ quyền. Vậy mà hắn dám mở miệng ra nói có tới 12 chỗ?

- Ăn nói bừa bãi! Chắc là cái gì cũng không nhìn ra nên nói lung tung!

Mọi người ở xung quanh vốn đang tập trung nghe thử hắn sẽ nói cái gì. Ai ngờ hắn vừa mở miệng lại làm mọi người không nhịn được đều bật cười.

Phi Hoa quyền là bộ quyền cơ bản nhất của Thiên Huyền quốc, giống như bộ Thái Tổ Trường quyền của địa cầu vậy. Bất kể ai luyện công đều phải học qua bộ này. Trải qua trăm ngàn năm được vô số cao thủ sửa chữa, tuy rằng uy lực không lớn nhưng khuyết điểm thật sự rất ít, thậm chí còn được gọi là “quyền không khuyết điểm”.

Đấy, một bộ quyền gần như hoàn hảo này, người này vừa mở miệng liền nói có tới 12 khuyết điểm… Đùa kiểu gì vậy!

Đừng nói một người giáo viên bị đánh giá không điểm, cho dù viện trưởng có lại đây chắc cũng không tìm ra được nhiều khuyết điểm như vậy!

- A! Trương lão sư thật đúng là thiên tài. Thế nhưng có thể tìm ra tới 12 khuyết điểm trong bộ Phi Hoa quyền. Xin chỉ giáo!

Tào Hùng hiển nhiên cũng không nghĩ tới Trương Huyền lại khoác lác dữ như vậy. Hắn hưng phấn tới nỗi hai mắt tỏa sáng, cố ý làm cho Trương Huyền khó xử.

Sau khi nghe xong lời nói của mọi người, mặt Trương Huyền vẫn không biến sắc, nhưng thật ra trong lòng lại có chút luống cuống. Hắn không biết thằng nhóc Lưu Dương này lại đánh một bộ quyền mà ai cũng biết!

Nếu là cái linh hồn kia thì chắc chắn cũng sẽ nhận ra. Nhưng vấn đề là hắn vừa mới xuyên qua, còn chưa dung hợp hết ký ức của cái linh hồn đó nữa!

Chỉ có điều, tuy rằng kiếp trước hắn chỉ là một người quản lý thư viện nhưng dù gì cũng là người xuyên qua, đương nhiên sẽ có nhiều thủ đoạn cộng thêm da mặt dày. Hắn nhướng mày lên, nói:

- Sao? Không tin? Không phải là ta không muốn chỉ điểm. Mà là do các người không tin, không làm theo lời ta… Vậy không trách ta được nha! Vương Dĩnh, chúng ta đi thôi. Loại thi đấu như thế này thì thi đấu hay không cũng vậy!

- Từ từ, chúng ta tin! Xin hãy chỉ điểm đi!

Thấy hắn muốn chạy, Tào Hùng vội vàng ngăn lại.

Bây giờ Tào Hùng đã nhận ra rằng đối phương cố ý nói quá con số lên để cho mình và mọi người chỉ trích rồi nhân cơ hội chuồn mất. Nhưng, hiếm lắm mới có một cơ hội làm cho đối phương xấu mặt, hắn làm sao có thể từ bỏ!

- Cái này…

Thấy kế hoạch đã thất bại, Trương Huyền đành phải gọi quyển sách ban nãy ra, xem lại lần nữa.

“Chết thì chết!

Dù sao cũng không còn đường lui, tầm mắt hắn dừng lại trên những dòng ghi lại khuyết điểm của Lưu Dương. Hắn đọc lướt qua thật nhanh, tập trung ở cái cuối cùng, cắn răng mở miệng:

- Bộ quyền vừa nãy ngươi đánh là thuận bên phải. Bây giờ ngươi hãy đổi lại qua trái rồi dùng tay trái công kích tấm bia đá thử xem!

Dù gì đây cũng là món quà mà thượng đế ban cho người xuyên qua. Lỡ nó chính xác thì sao? Mà cho dù không chính xác thì bây giờ cũng không còn biện pháp nào khác. Hắn không thể nghĩ ra được lý do trốn tránh nào hay hơn nữa.

- Đánh bên trái?

- Mẹ nó! Thế này cũng gọi là chỉ điểm à?

- Vui đùa kiểu gì vậy? Tay trái vốn dĩ không có lực bằng tay phải. Đánh bên trái không khác nào làm hỏng cả bộ quyền luôn sao?

Mọi người trước tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức ồ lên. Cả đám lại một lần nữa nhìn Trương Huyền với ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Lực của tay trái vốn nhỏ hơn tay phải. Đây là chuyện ai ai cũng biết. Bộ quyền Lưu Dương vừa đánh lúc nãy bằng tay phải cũng rất có lực lượng, phong vũ gào thét. Rõ ràng không phải là người thuận tay trái. Mà giờ bảo hắn đi đánh bằng tay trái… Đùa mãi vậy.

- Lưu Dương, ngươi cứ làm theo lời Trương lão sư thử đi. Cũng tiện cho hắn hết hi vọng!

Tào Hùng không ngờ rằng Trương Huyền sẽ nói như vậy. Hắn vui sướng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên, mở miệng truyền ra một mệnh lệnh cho Lưu Dương.

Tuy Tào Hùng vừa nhận học sinh mới này, nhưng hắn cũng biết rất rõ rằng Lưu Dương thuận tay phải. Giờ bảo đánh quyền bằng tay trái, có khi 30 kg cũng đánh không nổi!

Chưa chỉ điểm có thể đánh ra 62 kg quyền lực. Sau khi được chỉ điểm, ngay cả 30 kg cũng đánh không ra… Lần này xem ra thanh danh Trương lão sư sẽ bị quét ra rác, mất mặt xấu hổ!

Xem hắn còn dám kiêu ngạo nữa hay không!

- Dạ!

Lưu Dương nở một nụ cười lạnh lùng, lại bắt đầu thi triển quyền pháp.

Chuyện thuận tay nào không ai có thể rõ ràng hơn chính bản thân hắn. Bảo hắn đánh thuận trái… thật là nói hươu nói vượn.

Phi Hoa quyền là bộ quyền hắn đã luyện từ nhỏ. Cho dù giờ đổi tay có chút không quen nhưng vẫn có thể thích ứng rất nhanh. Quyền phong phần phật, nhìn sơ qua có vẻ cũng không tệ lắm. Nhưng thật ra cho dù là độ trôi chảy hay lực lượng đều kém hơn rất nhiều so với lần trước.

“Chẳng lẽ… món quà là giả?”

Trương Huyền khẩn trương vô cùng, nghĩ.

Món quà của đám người xuyên qua khác, thường là được mấy cao nhân chỉ điểm, chỉ cần làm theo lời họ nói chắc chắn không xảy xa vấn đề gì. Còn bản thân mình lại xúi quẩy, được một cái thư viện. Sách thì viết lung tung này như vậy. Lỡ mấy cái nó ghi là giả, vậy đảm bảo mình sẽ bị học viện đuổi việc!

Vù vù!

Bộ quyền pháp rất nhanh đã kết thúc. Lưu Dương bước tới trước cái cột đá, nâng tay trái lên rồi đập thật mạnh vào.

- Coong!

Những con số liên tiếp xuất hiện.

- Một...

. ha ha, mới hơn 10 kg…

Vừa thấy xuất hiện số một, Tào Hùng liền cười phá lên. Trong lòng hắn đầy hả hê. Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời cổ họng liền nghẹn cứng, tròng mắt trợn trừng muốn rơi xuống đất.

- 123?

- 123 kg?

Đám người xung quanh đang tính cười nhạo, cũng bị con số hiện lên dọa cho choáng váng, không ngừng run rẩy.

Vừa rồi Lưu Dương đánh ra 62 kg. Bây giờ liền trực tiếp nhảy lên 123 kg, tăng gấp đôi! Có nghĩa là… sức mạnh tăng lên thêm 100%!

Thật hay giả vậy?

Cho dù là vị giáo viên có tổng điểm đánh giá giáo viên cao nhất toàn trường cũng không có khả năng làm cho sức mạnh của học sinh tăng lên gấp đôi ngay trong lần chỉ điểm đầu tiên đi!

- Ta.

.

. ta… đây thật sự là do ta đánh ra sao?

Đương sự Lưu Dương cũng đờ người ra.

Đờ đẫn nhìn cây cột đá trước mặt, trong lòng hắn kinh ngạc không thể tin nổi.

Lưu Dương từ lâu đã biết mình không phải là người thuận tay trái. Nhưng nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến lực lượng của tay trái lại gấp đôi tay phải!

Mọi người giật mình nhưng Trương Huyền lại vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên.

“Là thật!

Phải đến giờ phút này hắn mới tin tưởng “thiên đạo thiếu sót” là sự thật.

Có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra công pháp tu luyện và khuyết điểm của người khác… món quả này, thật là nghịch thiên nha!

- Thế nào? Ngươi chỉ điểm cho học sinh của ta tăng lên 20%. Ta chỉ điểm cho học sinh của ngươi tăng lên 100%. Tào lão sư, ngươi còn muốn nói thêm gì nữa không?

Trương Huyền cười tủm tỉm, nói.

- Ta…

Sắc mặt Tào Hùng xanh mét, cảm giác hai má bỏng rát. Ban đầu, hắn đưa ra lời thách đấu là muốn cho đối phương xấu mặt. Kết quả, người xấu mặt lại biến thành chính mình.

Hắn móc trong ngực áo ra một cái ngọc bài, nghiến răng nghiến lợi nhỏ một giọt máu vào ngọc bài, nói:

- Lưu Dương, ta không nhận ngươi là học viên của ta nữa. Hiện tại ngươi có thể chọn Trương lão sư làm lão sư!

Nói xong, hắn nhìn về phía Trương Huyền, mở miệng:

- Ngươi cũng đừng đắc ý. Lần này coi như ngươi may mắn. Lần sau, ta nhất định khiến cho ngươi mất mặt…

Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Lần này quá mất thể diện rồi. Không chỉ mất một học viên, hắn còn bị tát vào mặt.

Thắng thua là chuyện thường tình. Nhưng lại thua cái kẻ không điểm phần đánh giá giáo viên, hắn thật sự không thể chịu đựng được. Đó còn là người kém nhất học viện…

- Lão sư! Lão sư…

Thấy Tào Hùng xoay người chạy mất, sắc mặt Lưu Dương trở nên cực kỳ khó coi.

Tuy vừa rồi Trương Huyền chỉ điểm cho hắn đánh ra thành tích tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ giống như Tào Hùng, người này chỉ là gặp may thôi chứ không hề có thực tài.

- Được rồi. Bây giờ ngươi đã là học sinh của ta. Nhanh chóng nghiệm chứng thân phận đi!

Trương Huyền chẳng quan tâm hắn nghĩ cái gì. Sau một trận đấu lại có thêm một học viên, làm cho hắn vô cùng vui vẻ. Hắn tiện tay ném một cái ngọc bài qua.

Tuy Lưu Dương không cam tâm nhưng cũng biết thua là phải chịu. Nếu chính mình không nhận Trương lão sư này làm giáo viên, những giáo viên khác chắc chắn cũng sẽ không nhận mình. Nên hắn đành phải nhỏ một giọt máu vào ngọc bài, hoàn thành nghiệm chứng.

- Ngày mai nhớ đi học!

Xử lý xong Lưu Dương, Trương Huyền cũng không thèm để ý tới hắn nữa, quay đầu nhìn Vương Dĩnh hờ hững nói một câu, sau đó nhấc chân bước ra khỏi nhà ăn.

Một lần nữa trở lại giảng đường của mình, Trương Huyền không chút do dự, để tinh thần chìm vào thức hải, cẩn thận xem xét thư viện.

Sau một hồi nghiên cứu, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.

Chỉ cần có người thi triển võ thuật, công pháp trước mặt hắn, những thứ đó sẽ được tự động tổng hợp lại, viết thành sách khuyết điểm của người đó.

- Ha ha, Phát tài rồi! Có thứ này trong tay, bất luận khuyết điểm nào mình cũng có thể liếc mắt một cái là nhìn ra. Lần đánh giá giáo viên tiếp theo, mình nhất định sẽ không bị không điểm nữa!

Trong lòng hắn cười như điên. Việc trở thành một người xuyên qua khiến Trương Huyền cảm thấy vô cùng tự hào, sinh ra chí khí ngút trời.

Quyền 1 - Chương 5: Đại tiểu thư

- Nghe nói gì chưa? Vừa nãy lão sư Tào Hùng thi đấu với lão sư Trương Huyền đứng đầu toàn viện từ dưới đếm lên đấy!

- Thi đấu? lão sư Trương Huyền kia không phải sẽ thua chắc sao?

- Lần này không phải vậy. Trương lão sư thắng! Trưng lão sư chỉ điểm sơ qua cho một học sinh thôi mà làm cho sức mạnh của hắn tăng lên 100%!

- Tăng lên 100%? Chỉ một lần chỉ điểm? Cho dù là lão sư Lục Tầm cũng không làm được như vậy! Thật không vậy?

- Thật! Rất nhiều người chứng kiến, sao có thể là giả được?

Trong nhà ăn, nhóm người đã tận mắt chứng kiến cảnh ấy đang bàn luận vô cùng sôi nổi.

- Một lần chỉ điềm liền tăng 100% sức mạnh?

Triệu Nhã nhăn nhăn mũi, trên mặt đầy vẻ khinh thường, quay đầu lại nói:

- Người này gặp may thôi!

Triệu Nhã là con gái của thành chủ Bạch Ngọc thành - thành phố lớn thứ ba của Thiên Huyền quốc. Từ nhỏ nàng đã được tiếp nhận nền giáo dục tốt. Lần này, nàng đến Hồng Thiên học viện chủ yếu là để trở thành học sinh của giáo viên Lục Tầm.

Không ngờ còn chưa kịp đi tìm lão sư đã nghe được mọi người bàn luận giáo viên Lục Tầm thua ai đó, đương nhiên là không tin.

- Vận may? Ta không nghĩ như vậy. Đây chính là tăng lên 100% sức mạnh! Nếu chỉ dựa vào vận may sẽ không được như vậy đâu!

Một học sinh đang ngồi cách nàng không xa phản bác.

- Không phải là vận may? Ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết Lão sư Trương Huyền này. Hắn chính là người lần trước bị đánh giá giáo viên không điểm, suýt nữa bị đuổi việc! Ngươi nói thử xem loại người như vậy có bản lĩnh gì? Nếu không tin, bây giờ ta sẽ đi vạch trần bộ mặt thật của hắn cho các người xem!

Triệu Nhã vốn rất nóng tính, nghe thấy có người khen lão sư đứng đầu từ dưới đếm lên kia liền cảm thấy chịu không được, phản bác lại.

- Được thôi! Đúng lúc chúng ta cũng muốn đi xem thử lão sư này có thực tài hay chỉ là hư danh!

Nghe thấy lời Triệu Nhã nói vậy, liền có hai học sinh đứng dậy ngay tức khắc.

Ba người rời khỏi nhà ăn. Vừa đi bọn họ vừa hỏi đường. Rất nhanh đã đi đến trước cửa lớp học của Trương Huyền. Bọn họ đẩy cửa bước vào.

- Ngươi chính là lão sư Trương Huyền?

Vừa đi vào lớp học liền nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi trên bàn giáo viên, trên môi đang treo một nụ cười ngu đần. Bất kể nhìn từ góc nào đều không giống một người giáo viên. Thậm chí còn có cảm giác đầu óc người này có vấn đề.

- Là ta!

Thấy có học sinh tiến vào, Trương Huyền tạm ngừng xem xét Thiên Đạo Đồ Thư Quán, ngước mắt nhìn qua.

- Ta nghe nói lão sư vừa thắng lão sư Tào Hùng vì chỉ điểm cho một học sinh tăng lên 100% sức mạnh, có đúng không vậy?

Cả giọng nói và vẻ mặt của Triệu Nhã đều toát lên vẻ không tin tưởng, nói tiếp:

- Vậy bây giờ lão sư cũng nhìn giúp ta, chỉ điểm cho ta một chút xem lão sư có thể làm cho sức mạnh của ta tăng lên gấp đôi không?

- Không rảnh!

Trương Huyền khoát tay.

Giáo viên có tôn nghiêm của giáo viên, lại càng không thể để cho người khác bỡn cợt. Đâu ra cái kiểu ta muốn ngươi xem thì ngươi phải xem, ta muốn ngươi chỉ điểm thì ngươi phải chỉ điểm.

Hơn nữa, ngươi dùng cái thái độ gì đấy? Ta lại không nợ ngươi đồng nào!

- Không rảnh? Không phải là lão sư đang rảnh rỗi đó sao?

Triệu Nhã rõ ràng cảm nhận được đối phương trả lời cho có lệ, nghiến răng nói.

Ban nãy nàng còn hùng hổ nói với mấy người bằng hữu, muốn tới vạch trần bộ mặt thật của lão sư này. Bây giờ cái gì cũng chưa kịp làm, đã bị đuổi ra ngoài. Vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?

- Ta muốn chiêu sinh, không rảnh tiếp chuyện một nữ tử không biết trời cao đất rộng tới gây sự!

Trương Huyền thản nhiên nói.

- Ngươi…

Triệu Nhã tức muốn hộc máu.

Nàng là nữ nhi của thành chủ, bản thân còn cực kỳ xinh đẹp, đi đến đâu đều được người khác dùng con mắt ngưỡng mộ ngước nhìn. Vậy mà người này thì hay rồi. Chẳng những cự tuyệt nàng, còn nói nàng gây sự. Thật đáng ghét!

Cho dù là giáo viên cũng không thể tha thứ!

- Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào mới chịu chỉ điểm cho ta?

Triệu Nhã nghiến răng nghiến lợi nói.

- Bái ta làm lão sư!

Trương Huyền thản nhiên nói, kèm theo vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc.

Thấy đối phương dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn mình, Triệu Nhã tức muốn xỉu, nói:

- Được rồi, ta sẽ bái ngươi làm lão sư của ta. Nhưng mà… nếu lão sư chỉ điểm lung tung, vậy đừng trách ta vạch trần bộ mặt thật của lão sư cho bàn dân thiên hạ!

- Triệu Nhã!

- Không thể được. Một khi nàng nhận hắn làm lão sư, nàng sẽ không thể chọn lão sư Lục Tầm nữa…

Sau khi nghe nàng nói, hai người bằng hữu đi cùng nàng tới đây, sợ suýt chút nữa té xỉu, liền vội vàng can ngăn.

Nghe lời khuyên của hai người bằng hữu, Triệu Nhã bắt đầu do dự. Nàng biết luật của học viện chính là đã nhận một giáo viên làm lão sư, còn muốn đổi giáo viên, vậy bắt buộc phải hủy bỏ chương trình học của giáo viên đó. Mà một khi nàng làm như vậy, hầu như tất cả các giáo viên khác đều sẽ không nhận nàng, chứ đừng nói tới lão sư Lục Tầm - giáo viên đang đứng đầu học viện.

- Không dám? Không dám thì đi ra ngoài đi. Đừng đứng đó cản trở ta làm ăn… tuyển sinh!

Trương Huyền khoát tay, suýt nói hớ.

- Ai nói ta không dám?

Nghe được những lời này của Trương Huyền, Triệu Nhã vốn đang do dự, liền lập tức bùng nổ, nhướng mày lên, hùng hổ:

- Ta sẽ chọn ngươi làm giáo viên của ta ngay bây giờ! Xác nhận thân phận đi!

- Thái độ tệ như vậy, nàng tưởng nàng chọn là ta sẽ thu nhận sao?

Trương Huyền khoát tay nói.

Chiêu sinh đương nhiên phải tuyển người biết nghe lời. Giống như Vương Dĩnh hắn còn tương đối thích. Còn người đang đứng trước mặt này, vừa mới đến đã hùng hùng hổ hổ như muốn đánh nhau. Cho dù thiếu học sinh hắn cũng không cần.

- Ngươi…

Không ngờ chính mình đã cắn răng chấp nhận chọn hắn làm lão sư, hắn còn dám không nhận, Triệu Nhã nổi trận lôi đình.

Chỉ có điều mình tính tới đây vạch trần đối phương. Bây giờ lại tức giận bỏ đi, chẳng khác nào làm đúng ý đối phương rồi?

Có thể lão sư này đang muốn làm cho mình tức giận để mình tự bỏ đi, hắn khỏi bị vạch trần.

Nhất định không thể để cho hắn được như ý!

“Hừ, cùng lắm thì nhận sai trước. Chờ ta vạch trần được bộ mặt thật của ngươi rồi, xem ta xử lý ngươi như thế nào!

Nghĩ vậy, Triệu Nhã kìm nén lửa giận trong lòng, thoáng mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng như sứ:

- Mong lão sư tha lỗi. Là ta thất lễ! Ta thật sự muốn bái lão sư làm lão sư của ta. Mong lão sư chấp nhận!

- Ờ, vậy còn được!

Thấy nàng thay đổi thái độ, lúc này Trương Huyền mới gật gật đầu:

- Muốn ta nhận nàng cũng được. Quét dọn sạch sẽ căn phòng này đi. Nhớ dọn sạch không chừa hạt bụi nào. À còn cái nhà vệ sinh ở bên ngoài cũng lau dọn một chút đi. Rửa sạch hố xí. Khi nào ta kiểm tra thấy ổn, ta sẽ nhận nàng làm học sinh của ta!

- Ngươi đừng quá đáng…

Triệu Nhã phát điên.

Nàng là ai? Đường đường là nữ nhi của thành chủ, là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn không hề làm việc nhà. Vậy mà người này dám bảo nàng đi quét nhà? Còn… dọn nhà vệ sinh? Rửa hố xí?

Ngươi điên rồi à?

- Công việc nhẹ nhàng như vậy cũng không làm được. Vậy đi đi. Ta không cần học sinh lười biếng, vô dụng!

Trương Huyền khoát tay.

Ha ha, nha đầu, muốn đấu với ta sao? Nàng còn non dại lắm!

- Ai nói ta vô dụng? Bây giờ ta liền quét dọn, tẩy rửa!

Triệu Nhã nghiến răng, xoay người đi lấy cái chổi và cây lau nhà, bắt đầu lau dọn phòng.

- Triệu Nhã, hay… thôi đi…

- Ta nghĩ hắn chẳng có thực tài gì đâu! Hắn chỉ muốn làm khó dễ nàng thôi…

Hai người bằng hữu cùng nàng đến thấy nàng đường đường là con gái của thành chủ mà phải quét tước dọn dẹp, cảm thấy hoảng sợ, vội vàng khuyên ngăn.

- Các ngươi đi ra ngoài đợi đi. Triệu Nhã ta từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu thiệt thòi. Hôm nay phải cùng hắn đấu xem ai thắng ai thua!

Triệu Nhã nhướng mày lên, nói.

- Cái này…

Hai người bạn này biết tính của Triệu Nhã. Thấy nàng không nghe khuyên bảo, hai người nhìn nhau, không biết phải làm sao bây giờ.

- Đi tìm Diêu quản gia đi. Không phải là hắn cũng đến sao? Nếu Diêu quản gia biết lão sư bị không điểm đánh giá giáo viên đang sai khiến tiểu thư nhà hắn rửa hố xí, chắc chắn sẽ ngăn cản!

Sau một hồi nhìn nhau, hai người nghĩ ra biện pháp.

Những người có thân phận như Triệu Nhã, tuy đến học viện cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng vẫn sẽ có người đặc biệt đưa đến. Mà người đưa đến chính là Diêu đại quản gia. Bây giờ chắc hắn còn chưa trở về nhà.

- Ý hay đấy. Chúng ta đi tìm liền đi!

Hai người bắt nhịp với nhau, xoay người đi đến cổng học viện, không hề do dự.

Tính tình ngoan cố của vị đại tiểu thư này bắt đầu phát tác. Vì chưa bao giờ làm việc nhà nên lúc đầu có chút luống cuống. Nhưng không lâu sau nàng đã có thể học được cách làm. Rất nhanh, trong ngoài căn phòng đều được lau dọn sạch sẽ. Ngay cả cái nhà vệ sinh ở bên ngoài cũng được tẩy rửa sạch bóng “kin kít”.

- Không tệ!

Trương Huyền vừa lòng gật đầu.

- Bây giờ có thể nhận ta làm học sinh của ngươi, rồi chỉ điểm chứ?

Làm xong việc nhà, Triệu Nhã nghiến răng kèn kẹt, mặt mày nhăn nhó, sợ giận quá nhịn không nổi vung tay ra đấm cho kẻ đang ở trước mặt này.

- Ừ, nghiệm chứng thân phận đi!

Ra vẻ như không hề cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của nữ tử kia, Trương Huyền tùy tiện ném một cái ngọc bài qua cho nàng.

Hít sâu một hơi, Triệu Nhã nhỏ máu vào ngọc bài, xác nhận thân phận.

- Trương lão sư, bây giờ ta đã là học sinh của lão sư. Chỉ điểm cho ta một chút đi?

Thấy sắp đạt được mục đích, rất nhanh có thể vạch trần bộ mặt thật của tên tiểu nhân này, Triệu Nhã cố nén hưng phấn, nói.

- Nàng đánh một bộ quyền trước, để ta xem trụ cột của nàng như thế nào!

Trương Huyền khoát tay.

- Dạ!

Triệu Nhã cũng không nói thêm lời vô nghĩa nữa, nắm tay lại, bắt đầu đánh quyền.

Vút vút vút vút!

Tiếng gió gào thét, sức mạnh tràn đầy. Đều là nữ nhân nhưng cho dù là khí lực hay chiêu thức, nàng đều mạnh và nhanh hơn Vương Dĩnh rất nhiều. Vừa nhìn liền biết nàng đã khổ công luyện tập.

Trương Huyền nhìn nàng thi triển võ thuật, tinh thần lại đi vào thư viện. Quả nhiên, thư viện nhẹ nhàng rung động, một quyển sách rơi xuống.

Trên bìa là hai chữ: Triệu Nhã.

- Triệu Nhã, con gái của thành chủ Bạch Ngọc thành, võ giả Tụ Tức cảnh đỉnh phong!

- Công pháp tu luyện: Bạch Ngọc Tố Nữ công!

- Khuyết điểm: 27 chỗ, 1. Tính cách dễ xúc động dễ giận, xung khắc với tính ôn nhu của bộ bạch ngọc công, không thể phát huy sức mạnh mạnh nhất của bộ quyền. 2. … …

Nội dung quyển sách giống như quyển hắn đã đọc viết về Lưu Dương, cũng ghi chú những sai lầm và khuyết điểm trong tu luyện của Triệu Nhã.

Càng nhìn, sắc mặt Trương Huyền càng cổ quái.

- Coong! Coong! Coong!

Chỉ trong chốt lát Triệu Nhã đã đánh xong bộ quyền. Đôi bàn tay trắng sứ nắm chặt, đấm vào tảng đá dùng để đo sức mạnh trong căn phòng.

Trên mặt đá liền hiện lên con số…

110!

- Không tệ! Không tệ!

Trương Huyền gật gù. Chưa bắt đầu học, một quyền đã có sức mạnh như vậy. Không hổ là con gái của thành chủ, thực lực phi phàm.

- Được rồi, hãy chỉ điểm đi!

Đánh xong một bộ quyền nhưng trông Triệu Nhã không có chút gì mệt mỏi. Nàng liếc mắt nhìn qua.