Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Có ý gì? 

Từ trên lưng linh thú rơi xuống? Hay là linh thú cũng rơi xuống? 

Những linh thú này đều là linh thú mà hoàng thất Huyễn Vũ đế quốc chuyên môn thuần phục, coi như không phải là Thuần Thú sư thì cũng có thể khống chế. Mục đích là vì muốn tạo thành một quân đoàn chiến đấu trên không trung. 

Mà đám người Phùng Vũ, kém cỏi nhất cũng là Danh sư tứ tinh, cấp bậc của mình không thấp, làm sao sẽ trực tiếp rơi xuống được chứ? 

Trang Tần rất là nghi hoặc. 

- Đừng quản những chuyện này, về chỗ ở trước đi! 

Biết chuyện này có giải thích thì cũng không có người nào tin tưởng, lại còn phí miệng lưỡi, Hồng sư không nói thêm lời nào nữa. 

- Vâng! 

Thấy hắn không nói, Trang Tần cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn mang theo mọi người nhanh chóng đi thẳng về phía trước. 

Chỗ ở cách nơi này cũng không xa, là một phủ đệ rộng lớn, mặc dù người tới rất nhiều, thế nhưng cũng đều có thể ở lại. 

Trương Huyền mang theo đám người Tôn Cường, Trịnh Dương. Muốn một đình viện độc lập, vừa vặn, yên tĩnh. Thứ hai, khi chỉ điểm học sinh cũng tránh cho bị người khác quấy rầy. 

Khi tất cả mọi người đã được sắp xếp xong, Hồng sư và Trương sư thương nghị rất lâu. Lúc này hắn mới nổi giận đùng đùng đi ra khỏi đình viện. 

Mấy tên kia dám chơi xỏ hắn, cơn giận này, dù thế nào hắn cũng phải lấy lại! 

. . . 

Cách phủ đệ của đám người Trương Huyền ở lại không xa. Trong một căn phòng rộng lớn, hai lão giả nhìn tên thanh niên phía dưới vừa đến đây bẩm báo, hai người đều nhíu mày nói: 

“Ngươi nói cái gì? Đám người Hồng Thiển đã tới, hơn nữa còn đã vào đình viện của chúng sao? 

- Vâng! 

Thanh niên này gật đầu. 

- Không có khả năng ah, không phải Phùng Vũ đã đi ngăn cản hay sao? Một lão giả không nhịn được nói. 

- Chẳng lẽ, hai bên không có gặp nhau? Không đúng. . . Từ Hồng Phong đế quốc tới đây chỉ có một con đường đó. Chỉ cần vào thành ở nơi đó thì nhất khẳng định sẽ gặp nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? 

Một lão giả khác dường như cũng không quá tin tưởng. 

- Cái này. . . Ta cũng không biết, đã phái người đi tra xét, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tin tức! 

Thanh niên kia nói. 

Khi Phùng sư và hai vị lão giả này thương nghị thời điểm hắn cũng ở bên người. Dựa theo tình huống bình thường, nhất định có thể ngăn lại đám người Hồng Thiển. Khiến cho bọn hắn trong một ngày không vào được Đế đô. Kết quả, bên này còn chưa có được tin tức gì thì người của đối phương đã đến. . . Xem như hắn, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. 

- Ừm, nhanh tra một chút, để xem Phùng Vũ này làm ăn thế nào! 

Lão giả thứ nhất khoát tay áo, thanh niên kia lập tức lui ra ngoài, không lâu sau, hắn lại vội vã đi tới. Dường như hắn đã nhận được tin tức quá mức rung động, cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa có hoàn toàn tiêu hóa được. 

- Tra ra được chưa? Có chuyện gì xảy ra? 

Lão giả thứ nhất hỏi. 

- Phùng sư và đám người Hồng Thiển Hồng sư quả nhiên gặp nhau ở ngoài thành, chỉ là, không biết có chuyện gì xảy ra. . . Linh thú mà đám người Phùng sư cưỡi đột nhiên mất khống chế, từ trên không trung rớt xuống...

Thanh niên nói ra tin tức vừa mới nhận được. 

Nói xong, chính hắn cũng không tin. 

- Rơi xuống? Linh thú mất khống chế? Chuyện này sao có thể? 

Hai lão giả này trợn mắt nhìn nhau. 

Nói đùa cái gì vậy? 

Đây chính là linh thú mà Huyễn Vũ đế quốc tuyển chọn tỉ mỉ, không biết đã huấn luyện thời gian bao lâu. Coi như đột nhiên có sự cố thì cũng sẽ yên lặng mang người đưa đến mặt đất. Còn trực tiếp từ trên không trung rơi xuống, không phải ngươi đang nói chuyện cười đó chứ? 

- Tin tức vừa mới truyền tới, chắc chắn 100%. . . Nhắc tới cũng kỳ lạ, có người vừa vặn đi qua nơi đó. Đã dùng ngọc tinh ghi chép lại cảnh tượng lúc đó! 

Cổ tay thanh niên này khẽ đảo, lấy ra một khối thủy tinh: 

-Bị người của chúng ta gặp, cho nên mới dùng tiền mua lại! 

Nhìn thấy đám người Hồng sư xuất hiện, người hắn phái đi nghe ngóng tin tức đã vừa vặn gặp một nhóm thương khách đoàn từ phương hướng Hồng Phong đế quốc đi tới. Người này hỏi một chút, kết quả lại lấy được thứ này. 

Không thể không nói, vận khí của bọn họ vô cùng tốt. 

- Mau mở ra nhìn xem! 

Lão giả thứ nhất vội vàng nói. 

Thanh này gật đầu, rót chân khí vào. 

Ông! 

Một tiếng vang lên, bên trong xuất hiện mấy chục đầu linh thú phi hành. 

Nhìn vị trí ghi chép, từ khoảng cách rất xa, cái gì cũng không nghe được. Chỉ có điều, có thể loáng thoáng nhìn ra, song phương đang đối đầu. 

- Là Phùng sư và Hồng sư! 

Nhìn thoáng qua, lão giả thứ nhất đã nhận ra được. 

Bọn họ đã quen biết mấy năm, giữa song phương vẫn hết sức quen thuộc. 

- Trần Mặc đã xuất thủ.

.

Hình ảnh nhoáng một cái, đã thấy thanh niên trên lưng một đầu linh thú lấy ra cổ cầm, đàn tấu lên. Ngay sau đó Hồng sư xuất thủ, không công mà lui. 

- Đúng như kế hoạch, không có bất cứ vấn đề gì ah. Làm sao lại không có ngăn lại được chứ.

.

Lão giả thứ nhất vô cùng nghi hoặc, đang muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra sai lầm chỗ nào thì đã thấy đám người Phùng sư trong hình dường như không kịp phản ứng. Thân thể rơi thẳng xuống dưới, sau đó. . . Mặt đất bốc lên bụi bặm, tựa như một cây nấm vậy. 

- Cái này.

.

Mọi người nhìn nhau. 

Chuyện này. . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

- Phùng sư đâu? Hiện tại hắn thế nào rồi? 

Sau khi hết khiếp sợ, hai người vội vàng nhìn qua. 

Đây chính là vị trí không trung hơn ngàn mét, trực tiếp rơi xuống như vậy, ngay cả mặt đất cũng bị đập ra một cái hố to, người. . . Không phải sẽ ngã chết tại chỗ đó chứ. . . 

- Ta đã phái người đi đón. . . Có lẽ rất nhanh sẽ đến! 

Thanh niên vội vàng gật đầu, lời còn chưa dứt thì chỉ thấy Phùng sư đã được người khac dìu tới. 

Lúc này toàn thân Phùng sư quấn đầy băng vải, giống như là một xác ướp, khắp khuôn mặt đều là bùn đất à máu tươi. Chòm râu ba sợi trước đó cũng thiếu chút rơi sạch, đừng nói là tiên phong đạo cốt. Ném ra ngoài, không bị xem như ăn mày đã là tốt lắm rồi. 

- Phùng sư, ngươi.

.

Lão giả thứ nhất không nhịn được hỏi. 

- Ta. . . Ta muốn giết Hồng Thiển, giết tiểu tử kia.

.

Rít lên một tiếng, Phùng Vũ điên cuồng rống giận, tiếng rống còn không có kết thúc thì đã nghe được một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên: 

-Giết ta, được. Ta đã tới rồi, ta sẽ đứng ở chỗ này, chờ ngươi tới giết! 

Mấy người vội vàng nhìn về phía thanh âm vang lên, chỉ thấy có một lão giả đang nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt bọn họ. Người này không phải là Hồng Thiển Hồng sư, thì là ai!