Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Về sau nương theo thực lực gia tăng, cho dù tuổi thọ cũng sẽ gia tăng một ít, thế nhưng cũng cực kỳ nhỏ bé. Bởi vậy, nếu không đột phá Thánh giả, hơn hai trăm tuổi chính là một giới hạn lớn. Cho dù có bảo dưỡng tốt một chút thì cũng chỉ có chừng ba trăm tuổi mà thôi. 

Tuổi thọ của vị lão giả này đã vượt qua hai trăm năm mươi tuổi, đã đi đến tận cùng. 

Đào móc ra nhiều cột đá kỳ quái như vậy, muốn biết bí mật bên trong lại không nghiên cứu ra được. Cho nên hắn đành phải mở ra Kỳ Trân lâu này, lấy ra bảo vật cả một đời sưu tập để hấp dẫn người khác đến đây phá giải mê cục. 

Còn mười viên linh thạch trung phẩm, đây chỉ là một cái chuẩn và yêu cầu mà thôi. Nếu không, ai cũng tới thử vận khí, như vậy một ngày hắn cũng không cần phải đi làm chuyện khác nữa. 

Không có được điểm tích lũy, thanh niên nhìn về phía nữ tử trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy. 

- Lục tiểu thư, thực sự ngại quá...

- Ta xem một chút! 

Biết khó mà nhận ra được, trong lòng Lục tiểu thư cũng khơi dậy lòng háo thắng. Hai hàng lông mi giương lên, đi tới phía trước. Nàng cũng tới trước mặt cái cột đá thứ nhất, lại nhìn thoáng qua chữ viết phía sau, hai hàng lông mi cũng nhăn lại giống như người thanh niên trước đó. 

Thời gian một nén nhang rất nhanh đã kết thúc, nàng cũng không nhịn được lắc đầu, vẻ mặt rất mất tinh thần. 

Rất hiển nhiên, xem như là nàng cũng không có biện pháp gì khác. 

- Đáng tiếc! 

Thấy hai người cũng không có phá giải được cột đá, Cam Nhất Bình than thở. 

Hai người kia, bất kể là tu vi hay là phong thái đều không phải là người bình thường. Rất rõ ràng là thiên tài không thể thấy nhiều, vốn hắn cho là bọn họ có thể có chút đột phá. Thế nhưng không nghĩ tới, ngay cả một người cũng không thể phá giải được. 

- Lâu chủ, tại hạ là một vị Danh sư! 

Thấy Lục tiểu thư cũng không thành công, thanh niên đi tới trước mặt lão giả, cổ tay khẽ đảo, trong lòng bàn tay có thêm một cái huy chương. 

- Ngũ tinh.

.

Con ngươi của Cam Nhất Bình co rụt lại. 

Trước đó hắn đã nhìn ra hai người bất phàm, vốn hắn cho rằng là công tử, tiểu thư thế gia nào đó, thế nhưng không nghĩ tới lại là Danh sư ngũ tinh! 

Loại Danh sư cấp bậc này, coi như đi vào hoàng thành cũng được bệ hạ tự mình tiếp đãi, tôn sùng là khách quý. 

- Đúng vậy, tại hạ chỉ là khách của Huyễn Vũ đế quốc mà thôi. Mà gốc Đỗ Ưu thảo ở lầu dưới lại có tác dụng lớn với ta. Không biết lâu chủ có thể bỏ thứ yêu thích, bán ra cho ta hay không? Ta bằng lòng ra giá cả gấp đôi, gấp ba, gấp năm lần cũng có thể! 

Thấy đối phương khiếp sợ thân phận của mình, thanh niên này hài lòng gật gật đầu. 

Danh sư ngũ tinh, bất kể đi đến nơi nào cũng đều có địa vị và uy tín cực cao. 

- Ngươi muốn mua gốc Đỗ Ưu thảo kia? 

Cam Nhất Bình có chút chần chờ. 

- Đúng vậy! 

Thanh niên gật đầu: 

-Vật kia thật sự hữu dụng với ta, mong rằng lâu chủ thành toàn! 

- Như vậy đi, giá cả gấp đôi, gấp ba ta cũng không thu, thậm chí có thể không cần tiền của ngươi. Chỉ cần ngươi bằng lòng giảng giải cho ta một lần. Như vậy gốc Đỗ Ưu thảo kia, ta tặng ngươi cũng không sao! 

Một lát sau, Cam Nhất Bình nói. 

Tuổi thọ của hắn sắp đến tận cùng, nếu như có thể lại đột phá. Như vậy còn có thể sống lâu thêm mấy năm, nếu vị trước mắt này là Danh sư ngũ tinh, như vậy có lẽ có thể có chút trợ giúp đối với hắn. 

Lại nói, Kỳ Trân lâu đã mở ra được hai mươi năm. Thế nhưng cũng không có tìm được người có thể phá giải những cột đá này. Nếu tiếp tục chờ, đoán chừng cũng là uổng công, so với việc tử thủ quy củ, còn không bằng thuận tiện đưa cho đối phương, kết giao với một vị Danh sư ngũ tinh. 

- Được! 

Trước đó không có hy vọng quá lớn, không nghĩ tới mình vừa nói như vậy đối phương đã đồng ý, vẻ mặt thanh niên kia vui mừng, vội vàng gật đầu nói. 

Chỉ là một lần giảng mà thôi, cũng không tính là gì. 

- Không cần khách khí! 

Cam Nhất Bình khoát khoát tay, lại gọi gã sai vặt đang ở cách đó không xa: 

-Ngươi đi xuống lầu ba mang Đỗ Ưu thảo tới đây cho ta, gói kỹ cho vị công tử này.

.

- Vâng.

.

Gã sai vặt gật gật đầu, đang muốn rời đi thì đã nghe một đạo thanh âm vang lên: 

- Chậm đã! 

Ngay sau đó đãthấy một tên mập đi tới. 

Tôn Cường! 

Thiếu gia vì tiểu thiếu gia Viên Đào mà đi tìm kiếm vật phẩm kích hoạt thể chất. Mặc dù thiếu gia không nói cần gì, thế nhưng con mắt đã rơi vào bên trên gốc Đỗ Ưu thảo này thời gian rất lâu, rất hiển nhiên thứ này có tác dụng rất lớn. 

Nếu như để cho đối phương lấy đi, muốn tìm một gốc nữa, chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy. Cho nên đương nhiên hắn không thể nào để cho đối phương lấy đi được. 

- Làm sao vậy? 

Thấy một tên mập mở miệng ngăn cản, hai hàng lông mày của thanh niên này mới nhíu một cái. 

- Không có gì, chẳng qua ta chỉ cảm thấy không công bằng mà thôi! 

Tôn Cường quay đầu nhìn về phía lão giả: 

- Thân là lâu chủ Kỳ Trân lâu, đã xác định ra quy định dùng điểm tích lũy để đổi bảo vật, như vậy không thể phá lệ bán ra. Nếu không, làm sao có thể khiến cho người ta tin phục được chứ? 

Đã có quy củ, như vậy sẽ phải tuân thủ, thay đổi xoành xoạch, còn làm cho người ta tin phục thế nào đây? 

- Đúng là cần phải tuân thủ quy củ, chỉ có điều, tuổi thọ của ta đã gần đến tận cùng, thoạt nhìn phá giải bia đá cũng không có hi vọng gì cả. . . Cho nên, thôi được rồi, từ hôm nay trở đi, Kỳ Trân lâu hoàn toàn đóng cử, nếu đã đóng cửa. . . Như vậy đâu còn có quy tắc gì nữa chứ! 

Than thở một tiếng, Cam Nhất Bình lắc đầu. 

Đại nạn buông xuống, những ngày này hắn đã cảm giác được rõ ràng lực bất tòng tâm. Nhiều năm như vậy mà cũng không thể biết được đáp án. Nếu tiếp tục chờ, đoán chừng cũng không có hy vọng gì. Mặc dù trong lòng không cam lòng, thế nhưng hắn cũng biết còn không bằng làm như vậy. Dù sao chuyện này cũng không tính là gì. 

- Không có hi vọng phá giải? Đó là thiếu gia nhà chúng ta còn chưa có ra tay! Chỉ cần người ra tay, những thứ kia của ngươi, tất cả đều có thể phá giải sạch sẽ, không còn một mống! 

Tôn Cường hừ lạnh một tiếng. 

- Phá giải sạch sẽ? Khẩu khí thật lớn! 

Gương mặt xinh đẹp có chút trầm thấp, Lục tiểu thư hừ lạnh một tiếng.