Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

- Nếu tiếp tục đánh, ta sợ. . . Thương thế của ngươi càng nặng, hay là thôi đi! Ngươi muốn đánh cược thế nào thì cứ như thế đó, ta bồi ngươi là được...

Thấy trên cặp mông đầy đặn của nàng có hai cái dấu chân to rõ ràng, vẻ mặt Trương Huyền lúng túng nói. 

Bình thường chiến đấu nhất định hắn sẽ thắng đối phương, chỉ là nếu tiếp tục mượn Thiên Đạo thư viện, ai biết một lát nữa sẽ còn xảy ra chuyện lúng túng gì nữa chứ? 

Liên tục đạp hai cước vào mông, quả thật rất không tiện. Nếu tiếp tục đạp, coi như da mặt hắn rất dàythì cũng cảm thấy không thể hạ chân xuống được. 

- Tốt! 

Tức giận tới mức phát điên, hận không thể chụp chết kẻ trước mắt này tại chỗ. Thế nhưng Phi nhi công chúa cũng biết, nếu cứ tiếp tục đánh, người thua thiệt nhất định sẽ là nàng. Nàng đứng dậy, khẽ gật đầu. 

Hai mắt đen nhánh, tràn ngập lửa giận, hận không thể nướng ăn đối phương. 

- Chúng ta đã đều đi Hóa Thanh trì, như vậy lấy chỗ này làm điều kiện đánh cược đi! 

Phi nhi công chúa nói. 

- Có thể, thế nhưng đánh cược như thế nào? 

Trương Huyền nhìn qua. 

- Trì Nhãn của Hóa Thanh trì bởi vì linh khí dự trữ có hạn cho nên cái gọi là ba ngày chỉ là phạm vi đại khái. Trên thực tế, bọn họ sẽ cấp Thanh Thần hương cho người tu luyện đi vào trong đó! 

Phi nhi công chúa tiếp tục nói: 

-Thanh Thần hương, để vào bên trong Trì Nhãn có thể đo lường nồng độ linh khí. Căn cứ vào linh khí tiêu hao mà khống chế tốc độ thiêu đốt. Dựa theo tu luyện bình thường, một ngày một đêm, vừa vặn có thể cháy hết một cái. Cái gọi là thời gian tu luyện ba ngày, trên thực tế chính là thiêu đốt ba cây hương. Mặc kệ là Trì Nhãn của ai, một khi hương cháy hết, nhất định sẽ phải đi ra. 

Tu luyện có người có tốc độ nhanh, cũng có người chậm, nhất định hiệu quả ba ngày cũng sẽ không giống nhau. Phải làm như thế nào mới có thể xác định linh khí trong Trì Nhãn đã bị hút sạch, không đến mức xuất hiện nguy hiểm cơ chứ? Khi đó sẽ phải dựa vào Thanh Thần hương này! 

Thứ này cắm vào bên trong Hóa Thanh trì cũng có thể thiêu đốt, căn cứ vào tốc độ tiêu hao của linh khí nhanh chậm mà thay đổi tốc độ thiêu đốt. Một khi ba cây hương cháy hết thì nhất định phải đi ra, đây là quy định đã sớm được lập ra, ai cũng không thể phá vỡ. 

Vừa rồi khi tiệc rượu cũng đã nói qua, cho nên Trương Huyền cũng biết. 

- Cho nên. . . Đánh cược giữa chúng ta rất đơn giản, trưa mai chúng ta đồng thời đi vào Hóa Thanh trì, ai thiêu đốt ba cây Thanh Thần hương xong trước thì người đó sẽ chiến thắng! 

Phi nhi công chúa nói. 

- Ai hết hương xong trước thì sẽ chiến thắng sao? 

Không nghĩ tới lại cá cược như thế này, Trương Huyền sững sờ. 

Tốc độ thiêu đốt Thanh Thần hương và tốc độ hấp thu linh khí Trì Nhãn có quan hệ trực tiếp với nhau. Mà muốn hơn người khác thì nhất định phải nắm giữ linh hồn càng thêm cường đại. 

Nói cách khác. . . Hồn lực càng mạnh thì tốc độ thiêu đốt của Thanh Thần hương cũng sẽ càng nhanh. 

Đối phương là cường giả Kiều Thiên cảnh, linh hồn đã trải qua Hợp Linh cảnh tẩm bổ, đã đạt đến mức rất cường đại. Lại đánh cược với hắn, rất rõ ràng đối phương khinh thường bản thân hắn chỉ là Trọc Thanh cảnh, tương đối yếu kém ở trên phương diện linh hồn. . . 

Chỉ là. . . Nàng ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, linh hồn của mình đâu có yếu, mà là quá mạnh a! 

Tu luyện Vu hồn đã sớm khiến cho linh hồn của hắn có thể thoát khỏi thân thể hành động. Nếu như muốn so, đừng nói là nàng, chỉ sợ ngay cả cường giả Hóa Phàm bát trọng tới đây cũng không phải là đối thủ của hắn. 

- Ngươi xác định cá cược cái này sao? 

Hắn dùng vẻ mặt đồng tình nhìn về phía nàng. 

Không cần nghĩ, nếu như thực sự đánh cược như vậy thì nàng ta muốn không thua cũng khó khăn. 

- Không sai! Làm sao vậy, mới vừa rồi còn dương dương đắc ý, hiện tại đã không dám rồi sao? 

Vẻ mặt Phi nhi công chúa rất là tự tin. 

- Cái này.

.

Trương Huyền vò đầu: 

-Nói nội dung cá cược một chút đi! 

- Cá cược rất đơn giản, nếu như ta thắng thì từ hôm nay trở đi ta sẽ không còn là tỳ nữ của ngươi nữa, cũng không nợ ngươi linh thạch! Mà nếu như ngươi thắng. . . Ta lại thua ngươi một vạn linh thạch, hoặc là. . . Lại làm tỳ nữ cho ngươi năm tháng, sao nào? 

Phi nhi công chúa nói. 

- Lại làm tỳ nữ của ta năm tháng? Thôi được rồi.

.

Suy nghĩ một chút, Trương Huyền khẽ lắc đầu. 

Thứ như tỳ nữ, có hay không đối với hắn cũng không đáng kể, lúc trước cũng chỉ là một câu nói đùa. So với hai chữ tỳ nữ này còn không có lợi ích thực tế bằng linh thạch tới. 

- Không đồng ý sao? Chẳng lẽ còn muốn cho ta gả cho ngươi? 

Nghe thấy hắn cự tuyệt, Phi nhi công chúa tức giận tới mức cắn răng. 

- Gả cho ta? 

Trương Huyền ngẩn ngơ: 

-Ngươi nghĩ hay lắm! 

- Ngươi.

.

Phi nhi công chúa bứt tóc. 

Vô số Danh sư trong Danh sư học viện đều vây quanh nàng, muốn làm nàng vui lòng. Thế nhưng tên này thì lại tốt, nàng nói gả cho hắn, lại còn sửng sốt không quan tâm. . . Ngươi cho rằng ngươi là ai a? 

- Ý của ta rất đơn giản, tỳ nữ thì thôi đi, vẫn thua ta một vạn linh thạch a! 

Trương Huyền xua tay. 

- Được, quyết định như vậy đi.

.

Cắn răng một cái, Phi nhi công chúa xoay người rời đi. 

Thực sự nàng không nói chuyện được với tên này nữa, sợ nếu tiếp tục nói chuyện thì sẽ bị tức chết tại chỗ. 

Tránh thoát tai mắt của mọi người, vừa đi tới chỗ ở thì đã thấy Lạc Thất Thất tiến lên đón, nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Lạc Thất Thất không nhịn được ngơ ngẩn: 

- Ngươi làm sao vậy? 

Lúc này y phục của Phi nhi công chúa đã bị cắt rụng mấy khối, lộ ra da thịt tuyết trắng, trên tóc, mặt đều là bùn đất. Giống như mới từ trong bùn đất đứng dậy vậy, chật vật không nói nên lời. 

- Không có việc gì. . . Ta bị chút thương tổn, bản thân không tiện bôi. Trở lại đắp một chút chữa thương cho ta a! 

Phi nhi công chúa nói. 

Đánh cược thua, chạy tới tìm người ta gây phiền phức, lại không nhịn được ra tay. . . Thành công thì cũng thôi đi, kết quả, còn bị điên cuồng cho đánh một trận, cái mông cũng bị đạp sưng lên. . .

Chuyện ám muội như thế, có đánh chết thì nàng cũng không nói nên lời! 

- Ngươi bị thương sao? 

Lạc Thất Thất nhướng mày: 

-Ai ra tay? 

- Ta mới nói không có việc gì, ngươi chỉ cần xoa thuốc trị thương cho ta là được.

.

.