Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Trương Huyền nhíu nhíu mày, nói. 

- Lão sư có cao kiến gì không? 

Lạc Thất Thất nhìn qua. 

Những người khác cũng tập trung ánh mắt lại. 

Vị thanh niên này từ khi tới đây đã để lại quá nhiều biểu hiện kinh diễm, hiện tại mọi người cũng không dám khinh thị với hắn nữa. 

- Ta lại cảm thấy Vong Ưu cư là nơi mà Ngô Dương Tử tiền bối ở lại, về phần nguyên nhân, ta cũng không nói được quá rõ ràng! 

Trương Huyền nói. 

Chạm vào bia đá, thư viện chỉ biểu hiện ra là cơ quan do ai chế tạo, cũng không giải thích Địa Cung ở phía dưới có quan hệ gì với Ngô Dương Tử kia. Bởi vậy, đưa ra loại kết luận này cũng là phán đoán chủ quan của hắn, cũng không có căn cứ gì cả. 

- Làm sao có thể chứ! 

Phi nhi công chúa nhếch miệng lên, hừ lạnh một tiếng: 

-Ngô Dương Tử tiền bối bị người ta bắt về luyện khí, nhất định trong lòng sẽ rất bi phẫn, tức giận còn không kịp, làm sao có thể vong ưu được chứ? 

- Đúng vậy a, tiền bối bị bắt, nhất định là nhớ về quên quán cho nên mới tạo ra nó! Ta đồng ý với quan điểm của Lục công chúa! 

Hình Viễn gật đầu. 

- Lão sư. . . Nói như vậy, chẳng lẽ lão sư đã phát hiện ra cái gì sao? 

Biết lão sư không có khả năng nói lung tung, Lạc Thất Thất không nhịn được hỏi. 

- Cũng không có phát hiện ra cái gì, chỉ là ta cũng có chút hiểu rõ về thư họa. Vừa rồi nhìn ba chữ Vọng Hương cư mang theo sát lục chi khí, ta cảm thấy không giống như một vị luyện khí đại tông sư để lại! Mà Vong Ưu cư thì cảm xúc ôn hoà, ý cảnh xa xăm, càng giống là một vị đại sư lưu lại, cho nên mới có ý tưởng này! 

Trương Huyền nói. 

- Ta cũng có loại cảm giác này...

Diệp Tiền ở bên cạnh nói chen vào. 

Hắn là Thi Họa sư ngũ tinh, đối với ý cảnh mà chữ viết để lại cũng có cảm xúc. 

- Trước đó chúng ta đã nói, có sát lục chi khí cũng là bình thường, Ngô Dương Tử tiền bối bị bắt, lại bị giam ở đây, nếu như không có loại tâm tình này mới khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn! Vong Ưu cư. . . Ha ha, chỉ sợ cũng chỉ có người bắt người mới vô ưu vô lự, cảm xúc ôn hoà như thế! 

Phi nhi công chúa lắc đầu: 

- Ta lựa chọn cái Địa Cung này! 

Bản thân đã có ý kiến với Trương Huyền, giờ phút này thấy hắn phán đoán bằng cảm giác, cũng không có bất kỳ căn cứ gì cho nên nàng lập tức có khí thế. 

- Ta cũng lựa chọn Địa Cung này! 

Hình Viễn cũng gật đầu. 

Phi nhi công chúa đi đâu thì hắn đi đó, huống chi. . . Hắn cũng cảm thấy đối phương nói có lý có cứ, ngược lại lý do của Trương sư lại không đầy đủ. 

- Ngươi thì sao? 

Thấy có người đi theo mình, Phi nhi công chúa quay đầu nhìn về phía Ngô Chấn ở cách đó không xa. 

- Ta.

.

Ngô Chấn chần chờ một chút: 

- Ta cũng lựa chọn cái này! 

Rất hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy đối phương nói rất chính xác. 

- Diệp Tiền, ngươi thì sao? 

Thấy lại có một người muốn đi bên mình, rốt cục Phi nhi công chúa cũng đã cảm thấy có một loại cảm giác chiến thắng. Nàng hài lòng nhìn về phía vị thái tử đang ở cách đó không xa. 

- Ta. . . Cảm thấy lời nói của Trương sư là đúng.

.

Diệp Tiền gật đầu, đang định nói tiếp thì chỉ thấy công chúa ở phía đối diện nhướng mày lên, hắn không nhịn được rụt cổ lại, nói: 

- Chỉ là, ta vẫn là quyết định lựa chọn bên này! 

- Như vậy còn tạm được! 

Thấy vị học đệ này tương đối thức thời, Phi nhi công chúa hài lòng khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên, lại nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa, mang theo tư thế của kẻ chiến thắng: 

-Tốt, sáu người, đã có bốn người lựa chọn bên này, ngươi nhanh chóng quyết đoán đi! 

Không phải ngươi đánh cược thắng lão nương sao? 

Lần này ta nhìn ngươi thắng thế nào a! 

- Ta vẫn là lựa chọn phía đối diện! 

Đối mặt với khiêu khích của đối phương, Trương Huyền lắc đầu, lập tức nhìn về phía Lạc Thất Thất: 

-Ngươi lựa chọn chỗ nào? 

- Ta.

.

Lạc Thất Thất chần chờ một chút: 

-Ta sẽ đi cùng lão sư một chỗ! 

- Thất Thất! 

Không nghĩ tới hảo hữu của bản thân lâm trận làm phản, Ngọc Phi Nhi tức giận, vội vàng khuyên can: 

- Không phải ngươi cũng đồng ý suy đoán trước đó của chúng ta hay sao? Con đường kia nhất định không có quan hệ với Ngô Dương Tử tiền bối.

.

- Nhất định? Ngươi dám đánh cược không? 

Thấy đối phương nói như vậy, Trương Huyền cắt ngang lời nàng muốn nói, lại nhẹ nhàng cười rồi nhìn qua. 

- Vì sao lại không dám cơ chứ? 

Ngọc Phi Nhi hất ống tay áo lên. 

Lần này nàng có tự tin tuyệt đối. 

- Dám là tốt rồi, nhiều người chứng kiến như vậy ta cũng không sợ ngươi quỵt nợ, lần trước là một vạn viên linh thạch trung phẩm, lần này thì không giống nữa, đổi thành một viên linh thạch thượng phẩm.

.

Trương Huyền cười nhạt một tiếng: 

- Lấy nơi ở của Ngô Dương Tử tiền bối để phân thắng thua. Nếu như con đường mà ta lựa chọn là chính xác, ngươi sẽ thua. Ngươi phải đưa cho ta một viên linh thạch thượng phẩm, trái lại. . . Thân phận tỳ nữ của ngươi bị hủy bỏ, chúng ta không thiếu nợ nhau! 

- Tốt, nếu như ngươi thua thì không chỉ hủy bỏ thân phận tỳ nữ mà còn phải trả lại ta 700 viên linh thạch trung phẩm, còn nữa, còn nữa.

.

Ngọc Phi Nhi công chúa cắn răng nói một câu: 

- Rót rượu cho ta! 

- Tốt, ta sẽ rót rượu cho ngươi! 

Trương Huyền gật đầu. 

- Quyết định như vậy đi! 

Ngọc Phi Nhi công chúa cười lạnh: 

-Ngươi cứ đợi đến lúc thua đi! Chúng ta đi! 

Nói xong nàng dẫn đầu đi vào cửa đá trước mắt. 

Đám người Hình Viễn, Diệp Tiền, Ngô Chấn theo sát phía sau. 

- Chúng ta cũng đi thôi! 

Thấy các nàng đã đi đến thềm đá, đi xuống phía dưới, Trương Huyền cũng không nói thêm lời nào mà gọi Lạc Thất Thất một tiếng. Sau đó bước qua cầu đá, đi tới một cánh cửa khác.