Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Lão giả này, mặc dù thân thể hoàn hảo không chút tổn hại, thế nhưng người đã sớm chết, thân thể cũng đã bị hong khô, khô gầy như que củi. 

- Chẳng lẽ. . . Là Ngô Dương Tử tiền bối? 

Trong lòng hơi động, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn. 

Ở đây xuất hiện thi thể của một lão giả nhân loại. . . Chỉ sợ vị này, chính là người gọi là Ngô Dương Tử kia a. 

Trước đó lúc ở Địa Cung ngay cả khung xương cũng không tìm được. Khi đó hắn đã có chút kỳ quái, hiện tại xem ra, thi thể đã đến nơi này, không biết làm sao lại bị đám người Ngọc Phi Nhi phát hiện ra, đồng thời cũng luôn bảo hộ ở trung tâm. 

Đương nhiên, cũng có thể là thi thể bảo vệ bọn hắn, màn ánh sáng này rốt cuộc là của đám người Ngọc Phi Nhi hay là của Ngô Dương Tử để lại, hiện tại hắn cũng không phân biệt ra được. 

Bên này Trương Huyền đi tới gần, lặng lẽ quan sát, trên mặt đám người Ngọc Phi Nhi trong màn ánh sáng đều ưu sầu không thôi. 

- Lục công chúa, xem ra lần này chúng ta không đi ra ngoài được thật rồi! 

Hình Viễn thở hổn hển, vẻ mặt trắng bệch nói. 

Lồng ngực của hắn có một vết thương rất lớn, mặc dù đã phục dụng dược vật chữa thương. Thế nhưng vẫn không ngừng có máu tươi chảy ra như cũ, bộ dáng rất là dọa người. 

- Đúng vậy a, có lẽ sẽ phải chết ở nơi này...

Khuôn mặt Ngô Chấn cũng rất ảm đạm. 

Vốn hắn cho rằng chỉ là một thí luyện rất nhẹ nhàng, chỉ cần xác định là không phải vị trí Địa Cung mà Ngô Dương Tử đã từng ở là được. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lại gặp nhiều khôi lỗi lợi hại như vậy! 

Một đường bị đuổi, nếu không phải Ngọc Phi Nhi thân là công chúa, thủ đoạn bảo mệnh tầng tầng lớp lớp, chỉ sợ mấy canh giờ trước bọn họ đã mất mạng rồi. 

- Không đi ra được cũng không sao, chí ít lựa chọn của chúng ta là đúng, nơi này thực sự là chỗ ở của Ngô Dương Tử tiền bối, hơn nữa chúng ta đã tìm được thi thể của hắn! 

Ngọc Phi Nhi hừ lạnh một tiếng. 

Mặc dù không đi ra được, thế nhưng nàng biết lựa chọn của các nàng là đúng! 

Trương Huyền kia không phải rất đắc ý hay sao? Không phải muốn đánh cược cùng ta hay sao? 

Thi thể của Ngô Dương Tử tiền bối ở đây đã nói rõ chúng ta đã tìm đúng nơi, ngươi còn có cái gì mà đắc ý cơ chứ? 

- Đúng vậy a! 

Hình Viễn gật gật đầu, lần nữa điều chỉnh một cái, vẻ mặt có chút chờ mong nhìn qua: 

-Lục công chúa, hiện tại chúng ta đều phải chết, ngươi có thể nói cho ta biết. . . Ngươi có từng yêu mến ta hay không? 

Thấy màn sáng càng ngày càng trở nên nhạt hơn, chuyện bị phá chỉ là vấn đề thời gian, rốt cuộc Hình Viễn không thể nhịn được nữa mà hỏi một câu. 

Hắn theo đuổi nữ tử này đã được một đoạn thời gian rất dài, thế nhưng đối phương một mực không cho hắn sắc mặt tốt. Hiện giờ bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong cho nên hắn cũng không nhịn được nữa, hắn rất muốn biết chân tướng. Như vậy cho dù chết, cũng có thể nhắm mắt. 

Nghe thấy hắn hỏi ra lời này, Diệp Tiền, Ngô Chấn đều có chút xấu hổ, quay mặt đi. 

- Ta đã nói với ngươi rồi, trước khi ta trở thành Danh sư lục tinh, sẽ không nghĩ tới tình cảm nam nữ.

.

Hiển nhiên không nghĩ tới Hình Viễn sẽ hỏi câu này vào lúc này, Ngọc Phi Nhi chần chờ một chút rồi khẽ lắc đầu. 

Nàng trời sinh tính tình rất mạnh, chuyên tâm muốn trở nên nổi bật, làm cho tất cả mọi người đều phải lau mắt mà nhìn. Cho nên cũng chưa từng cân nhắc qua chuyện nam nữ. 

Coi như Hình Viễn theo đuổi nàng lâu như vậy, thế nhưng nàng cũng không có chút động tâm nào. 

- Ta biết sẽ như vậy mà, ta không có hi vọng.

.

Nghe thấy đối phương trực tiếp nói như thế, Hình Viễn lắc đầu, không nhịn được cười khổ: 

- Có phải ngươi thích Trương Huyền kia hay không? 

- Trương Huyền? Làm sao ta lại ưa thích gia hỏa hạ lưu vô sỉ kia được chứ? Hắn quả thực chính là một tiểu nhân hèn hạ đến cực điểm! 

Nhớ tới người thanh niên kia, bộ dạng và vẻ mặt hèn mọn, Ngọc Phi Nhi lập tức nghiến răng nghiến lợi. 

Nàng là công chúa, kim chi ngọc diệp, thế mà đối phương dám để nàng làm tỳ nữ, bưng trà rót nước. . . 

Chỉ như vậy thì cũng thôi đi, đi tìm hắn lý luận thì hắn lại liên tục đá hai cước vào trên mông nàng! 

Nàng đã từng gặp qua n gười không có phong độ, thế nhưng chưa thấy qua người không có phong độ như thế! 

Nếu không phải không đánh lại hắn thì nhất định nàng đã sớm tiến lên bóp chết hắn rồi! 

- Ta.

.

Trương Huyền đang quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài màn ánh sáng, định tìm cơ hội cứu mọi người thì lại nghe thấy đánh giá của đối phương. Hắn không nhịn được lảo đảo một cái. . . 

Ta chính trực như thế, thiện lương như vậy, quang minh chính đại như thế. Từ lúc nào đã biến thành hạ lưu vô sỉ, hèn hạ đến cực điểm vậy chứ? 

Cổ nhân nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi! 

Quả thật là như thế! 

- Mắng càng hung ác thì nói rõ trong lòng càng có hắn. Ta và ngươi quen biết từ nhỏ, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm. Thế nhưng ngươi chưa từng nhớ nhung ta như vậy. Vừa rồi ta nói, chúng ta không đi ra được, mà thứ ngươi nghĩ nhiều nhất không phải là sợ hãi, mà là đánh cược thắng.

.

Nghe thấy tiếng rống tức giận của nàng, Hình Viễn không những không có cao hứng mà ngược lại còn khẽ lắc đầu. 

Vừa rồi hắn đã nói, lần này thực sự không đi ra ngoài được. Mà phản ứng đầu tiên của đối phương không phải sợ hãi, mà là đánh cược thắng, thắng tên Trương Huyền kia. . . 

Từ điểm này thì hắn đã biết, hắn truy cầu nhiều năm như vậy, địa vị ở trong lòng đối phương còn không bằng gia hoả mới quen kia. 

- Ta.

.

Ngọc Phi Nhi sững sờ. 

Chẳng lẽ mình thực sự ưa thích gia hoả kia? Làm sao có thể cơ chứ? 

Nàng chỉ muốn thoát khỏi thân phận tỳ nữ, đồng thời còn giáo huấn gia hỏa mặt dày, vô sỉ kia một chút mà thôi! 

Trong lòng xác định lại, đang muốn nói ra thì đã nghe thấy một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền vào màng nhĩ. 

- Khụ khụ, các ngươi đừng ở chỗ này liếc mắt đưa tình nữa. Nhanh thương nghị một chút, xem nên chạy trốn như thế nào mới là vương đạo! 

Nghe thấy thanh âm này, con mắt Ngọc Phi Nhi trợn tròn một cái: 

-Trương Huyền?