Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Địa Cung trước đó, tất cả mọi thứ, giống như là một giấc mộng, không để lại một chút dấu vết nào cả. 

- Lão sư...

Thân thể Lạc Thất Thất nhoáng một cái, té ngã xuống trên đất. 

Nếu như nói, vừa rồi lão sư còn có thể chạy trốn thì bây giờ. . . Đã không có bất kỳ hy vọng gì nữa! 

Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Phi Nhi cũng tái đi, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất. 

Nàng vẫn muốn đấu cùng đối phương, muốn đánh cược rồi chiến thắng. Thế nhưng không nghĩ tới lại làm cho đối phương chết! 

Huống chi, nếu không phải vị Trương Huyền này vì cứu bọn họ thì làm sao có thể xui xẻo như vậy cơ chứ? 

Nhớ lại từng hình ảnh từ lúc gặp hắn. Đột nhiên nàng cảm thấy, hắn ta chỉ không để ý tới mình mà thôi, trên thực tế bất kể là thực lực hay là hiểu biết, đều vượt xa người cùng thế hệ. . . 

Thậm chí ngay cả người luôn cao ngạo như nàng cũng không tự chủ được mà phải bội phục không thôi. 

- Hiện tại ta sẽ về hoàng cung, xin cha xuất binh. . . Coi như đào ba thước đất thì cũng phải cứu Trương sư ra.

.

Ngột ngạt một lát, Diệp Tiền xiết chặt nắm tay, mạch máu trên đầu toác ra. 

- Không sai, ta và ngươi đi qua, nếu như Diệp Vấn Thiên không xuất binh thì ta sẽ bẩm báo phụ vương! 

Nghe thấy hắn nói như thế, Ngọc Phi Nhi đứng dậy, cắn răng, muốn rời đi cùng Diệp Tiền. 

Bây giờ trong lòng nàng chỉ có một tâm niệm. . . Hắn không thể chết! 

- Các ngươi không thể đi! 

Hai người vừa muốn rời khỏi thì Hình Viễn đã lắc người một cái, chặn lại ở phía trước. 

- Làm sao? Ngươi muốn chặn ta sao? 

Tròng mắt hơi híp lại, khí tức trên người Ngọc Phi Nhi bốc lên. 

Thực lực Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh trong nháy mắt đã xao động tràn ra, mang theo lực lượng làm cho người ta sợ hãi. 

Nàng và Trương Huyền tỷ thí, bị quản chế khắp nơi, một thân thực lực không thi triển ra được. Thế nhưng đối mặt với Hình Viễn, nàng lại không hề yếu. 

- Ta không ngăn cản, chỉ là. . . Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? 

Không nghĩ tới Lục công chúa muốn ra tay với hắn, sắc mặt Hình Viễn tái nhợt, lại cắn răng nói: 

- Địa Cung này liên quan tới Ngô Dương Tử, liên quan tới Dị Linh tộc, một khi tin tức rò rỉ ra thì sẽ tạo thành hậu quả gì các ngươi biết không? 

- Hậu quả thì như thế nào chứ? Tránh ra! 

Ngọc Phi Nhi khẽ nói. 

- Hình Viễn nói không sai! 

Lạc Thất Thất đi tới, mặc dù thân thể mềm mại vẫn run rẩy như cũ, thế nhưng thanh âm cũng đã trở nên bình ổn: 

- Khôi lỗi Dị Linh tộc cung điện dưới lòng đất, một khi bị đào ra, một người cũng có thể diệt hết toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc. . . Đến lúc đó sinh linh đồ thán, tuyệt không phải. . . Là chuyện mà lão sư nguyện ý nhìn thấy! 

- Ta.

.

Ngọc Phi Nhi xiết chặt nắm tay. 

- Lão sư nhân đức, không đành lòng nhìn các ngươi bị giết, cho nên sao có thể đành lòng nhìn ngàn vạn sinh linh tử vong cơ chứ? 

Hốc mắt Lạc Thất Thất ửng hồng. 

Thánh vực khôi lỗi. . . Hơn nữa một lần chính là hơn hai mươi đầu, thật là đáng sợ! 

Căn bản không phải là lực lượng mà một đế quốc nhị đẳng có thể chống lại. Đừng nói là Diệp Vấn Thiên bệ hạ, coi như tất cả binh sĩ đều đến thì cũng không cứu được lão sư, chỉ có Thánh giả chân chính mới có thể làm được. 

Khôi lỗi đồ sát bốn phía, như vậy cho dù lão sư có chết thì cũng sẽ không nhắm mắt. 

Bởi vì. . . 

Hắn chính là một người vĩ đại như vậy. 

- Như vậy. . . Phải làm sao bây giờ? 

Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Phi Nhi trở nên trắng bệch. 

- Việc cấp bách lúc này hẳn là lập tức về Danh sư học viện, bẩm báo chuyện này lên cho các trưởng lão, để bọn họ tự mình tới xử lý! 

Lạc Thất Thất nói. 

- Không sai, nếu như muốn cứu Trương sư thì chúng ta vẫn nên nhanh lên trở lại học viện, bẩm báo chuyện này lên trên. Lại để cho học viện phái người tới, nếu không, ai cũng không có cách nào! 

Hình Viễn gật đầu. 

- Vậy thì tốt. Hình Viễn, thi thể của Ngô Dương Tử tiền bối ở bên trong giới chỉ trữ vật của ngươi, bây giờ ngươi và Diệp Tiền lập tức về học viện, ta và Thất Thất sẽ chờ ở chỗ này, chờ. . . Hắn đi ra thì mới thôi! 

Ngọc Phi Nhi gật đầu, nói. 

- Cái này.

.

Không nghĩ tới nàng lại muốn ở lại chỗ này, Hình Viễn sửng sốt. 

- Phi nhi nói không sai, ta và nàng sẽ chờ ở chỗ này, các ngươi mau trở về đi. Chuyện này liên quan quá lớn, nhất định phải tự mình bẩm báo mới được, nếu không, học viện không có khả năng phái Thánh giả tới đây! 

Lạc Thất Thất gật đầu. 

Mặc dù có thể đưa tin, thế nhưng. . . Thế nhưng muốn để cho Thánh giả đích thân tới, nhất định phải có đầy đủ chứng cứ. Mà thi thể Ngô Dương Tử ở đây, không tự mình đi qua, chỉ sợ sẽ rất khó để cho mọi người tin tưởng. 

- Được rồi! 

Biết rõ đạo lý này, Hình Viễn chần chờ một chút rồi lập tức gật đầu: 

- Nếu như chúng ta mang linh thú phi hành đi, các ngươi sẽ trở về như thế nào a? 

Khi bốn người tới chỉ cưỡi một đầu linh thú phi hành Hóa Phàm lục trọng, nếu như hai người bọn hắn đi thì mọi người phải làm sao bây giờ? 

- Không cần phải để ý đến chúng ta. Nếu thực sự không được, Huyễn Vũ Thú đường ở gần đây, bằng vào thân phận Danh sư, muốn mượn một đầu linh thú phi hành cũng rất là đơn giản! 

Lạc Thất Thất xua tay, con mắt nhìn qua cái hố lớn kia, hi vọng trong đống bùn đất kia, lão sư tuổi còn nhỏ hơn nàng có thể từ bên trong leo ra. 

Nếu quả thật là như thế, dù là trên người bẩn, lại loạn thì nhất định nàng cũng sẽ không chút do dự chạy tới. . . 

- Vậy thì tốt, chúng ta đi! 

Biết chuyện này không nên chần chờ, Hình Viễn cũng không xoắn xuýt mà lập tức mang theo Diệp Tiền. Sau khi nói một tiếng, bầu trời vang lên một tiếng chói tai, một đầu man thú phi hành đã bay tới, đáp xuống gần mọi người. 

- Đi! 

Hai người nhảy lên lưng thú, trực tiếp bay đi lên trên bầu trời, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mắt. 

Bọn hắn rời khỏi, Lạc Thất Thất và Ngọc Phi Nhi ngơ ngác nhìn xuống phía dưới, im lặng chờ đợi. 

Trương sư có nhiều thủ đoạn nghịch thiên như vậy. . . Chắc chắn sẽ không chết! 

Mặc dù trong lòng cảm thấy như vậy, thế nhưng bọn họ lại không có một chút tự tin nào cả.

Nhất là nương theo thời gian càng ngày càng dài, loại tự tin này cũng càng ngày càng bị tiêu diệt. 

Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua, phía dưới không có một chút động tĩnh nào cả. 

Hai người vốn hi vọng tràn trề dần dần biến thành thất vọng. 

Chẳng lẽ. . . 

Trương sư, lần này thực sự đã chết rồi? 

Coi như chết thật thì tùy tiện mang theo thi thể, chạy ra ngoài chơi một hồi, như vậy cũng coi như an ủi bọn họ a. . .