Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Trương Huyền tiếp tục nói. 

- Không có tên tuổi? 

Tần Chung cười lạnh. 

Cũng đúng, tài tuấn tuổi trẻ nổi danh trong Huyễn Vũ đế quốc này, hầu như hắn đều nhận biết toàn bộ. Thế nhưng lại chưa bao giờ thấy qua vị này, cũng chưa từng nghe qua, có lẽ không phải là đại nhân vật gì cả. 

Chỉ là, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. 

- Không biết ngươi. . . Có học qua chức nghiệp Danh sư hay không? 

Hắn lại tiếp tục hỏi. 

- A, từ lúc bắt đầu học tập đến bây giờ còn chưa tới nửa năm...

Trương Huyền ngượng ngùng vò đầu. 

Lời này của hắn là thật, từ lúc bắt đầu khảo hạch Danh sư cho đến bây giờ, ngay cả nửa năm cũng chưa tới. 

- Nửa năm? Chức nghiệp Danh sư bác đại tinh thâm, nửa năm quả thực không học được cái gì. Chỉ có điều, cũng không cần tự ti! 

Vốn cho rằng đối phương cũng là một vị Danh sư, thế nhưng khi nghe được đối phương mới chỉ học được nửa năm, trong lòng Tần Chung tràn ngập khinh thị. 

Bất kỳ một chức nghiệp đặc thù nào cũng có hệ thống và tri thức hoàn chỉnh, cần phải phí rất nhiều thời gian và kinh nghiệm để nghiên cứu. Nhất là loại đệ nhất chức nghiệp trong thiên hạ như Danh sư, nửa năm. . . Chỉ sợ ngay cả học đồ cũng thi không đậu a! 

Không phải là Danh sư thì rất đơn giản. 

- Ta thấy tiểu huynh đệ khí khái hào hùng bừng bừng, học Danh sư muộn như vậy, không phải đã học nghề nghiệp khác rồi đó chứ? Ngươi có học qua luyện đan hay không? 

Tần Chung tiếp tục hỏi. 

- Học mấy ngày! 

Trương Huyền tiếp tục nói. 

- Chỉ học mấy ngày? Vậy thì thật là đáng tiếc! Sau khi học tập luyện đan có thể khiến cho người ta tinh thần càng thêm tập trung, tu luyện càng thêm mau chóng. Chỉ học được mấy ngày, chỉ sợ còn không thể bồi dưỡng ra loại phẩm chất này, đã mất đi thói quen nghiêm túc rất tốt.

.

Cảm khái một câu, Tần Chung tiếp tục hỏi: 

-Vậy ngươi. . . Có học qua thuần thú hay không? 

- Cũng chỉ tiếp xúc qua một điểm! 

Trương Huyền nói. 

- Thuần thú có thể khiến cho người ta càng thân cận với tự nhiên, chỉ học một điểm nhất định là không được, như vậy ngươi đã mất đi cơ hội tiếp xúc với tự nhiên.

.

Tần Chung tiếp tục lắc đầu: 

- Ngươi có học qua y đạo, luyện khí, trận pháp hay không? 

Rất nhanh hắn đã hỏi một lần về mấy chức nghiệp đặc thù bài danh top đầu. Thế nhưng lại không nghe thấy đối phương có học qua, hắn cảm khái một câu, dù sao cũng chính là đủ loại đả kích, cuối cùng hắn cũng biết, đối phương hầu như chức nghiệp gì cũng học qua một chút, nhưng không nhiều. Cho nên làm cho lòng tin hắn lập tức tăng lên nhiều. 

Cường giả lợi hại chân chính có địa vị, chí ít sẽ học tập mấy loại chức nghiệp, cũng rất có kiên tì. Mà tên này, học cái gì cũng chỉ có mấy ngày, vừa nhìn đã biết là người không có kiên nhẫn, chẳng làm nên trò trống gì. 

Đã như vậy, còn có gì mà lo lắng cơ chứ? 

- Ha ha, mấy vị đứng ngay ngắn, ta muốn tăng tốc! 

Khẽ cười một tiếng, Tần Chung thở phào một tiếng, hai cánh Thanh Diệp Long Dực thú dưới thân mọi người chấn động mạnh một cái, lập tức lao nhanh ở trên không trung. 

Soạt! 

Đột nhiên tăng tốc, lại thêm bên trên lưng thú xuất hiện rung động, đám người Trương Huyền chỉ cảm thấy lâng lâng, sắp từ bên trên không trung ngã xuống. 

Thuần Thú sư ở bên trên lưng thú, muốn đối phó với hành khách thực sự quá đơn giản. 

- Ngươi.

.

Biết dụng ý của đối phương, Ngọc Phi Nhi tức giận tới mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, suýt chút nữa đã nổ tung. 

Đang muốn trách mắng thì đã cảm thấy phía sau có một luồng chân khí vọt tới, một lần nữa ổn định lại. 

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Huyền đã đưa tay ổn định thân thể của nàng, làm cho nàng đứng vững hơn. 

Long Dực thú chợt lao nhanh chợt cao chợt thấp, dường như đối với người thanh niên này cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. 

- Ừm? 

Vốn cho rằng mình chỉ cần thi triển chút thủ đoạn là sẽ làm cho tiểu gia hỏa này bị dọa đến kêu cha gọi mẹ, hô to cầu xin tha thứ. Thế nhưng không nghĩ tới vẻ mặt đối phương rất là bình tĩnh, không có e ngại một chút nào. 

Vẻ mặt Tần Chung lần nữa trở nên khó coi. 

Đối phương ngay cả sợ hãi cũng không sợ, như vậy nửa ngày qua chẳng phải hắn toi công bận rộn hay sao? 

Đang định khống chế Long Dực thú dưới chân bổ nhào hai cái thì đã nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của người thanh niên cách đó không xa vang lên. 

- Đúng rồi, vừa rồi Tần huynh lão hỏi ta, ta cũng không cảm thấy ngại nên muốn hỏi ngươi, xin hỏi. . . Ngươi có biết bay không? 

- Bay? 

Không nghĩ tới đối phương lại hỏi như vậy, Tần Chung sững sờ: 

-Bay, là năng lực mà cường giả Thánh vực mới có, làm sao ta lại có cơ chứ! 

Thanh âm vừa dứt thì đã nghe thấy thanh niên kia dùng vẻ mặt và giọng áy náy nói một câu. 

- A, vậy thì ngại quá, thật không tiện, ta lại biết! 

- Ngươi biết? 

Tần Chung nghi hoặc, đang không biết đối phương nói lời này là có ý gì thì đã nghe một tiếng rống giống như sấm sét vang lên. 

- Hống! 

Sưu! 

Thanh âm mới vừa kết thúc thì hắn đã cảm thấy Long Dực thú ở dưới thân đột nhiên cứng đờ, trực tiếp trở thành vật rơi tự do, rơi thẳng xuống phía dưới. 

- Ah.

.

Rít lên một tiếng, Tần Chung hồn phi phách tán, suýt chút nữa đã ngất đi. 

Linh thú dưới thân đã mất đi năng lực phi hành, hắn lại không biết bay, tương đương với trực tiếp từ trên không trung rơi xuống. Từ trên không trung hơn ngàn mét rơi xuống, không chết cũng gần như vậy ah! 

Đang thét lên thì đã lần nữa nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của người thanh niên kia vang lên trong lỗ tai: 

- Ta cái gì cũng không biết, chỉ có điều, ngươi không biết bay , có vẻ như. . . Tương đương đã mất đi tính mạng a! 

Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên vừa rồi đang dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua, thân thể lơ lửng giữa không trung, hai nữ nhân khác ở dưới chân khí của hắn bảo hộ cũng bình tĩnh đứng ở hai bên, chậm rãi hạ trượt xuống phía dưới. 

- . . . Biết bay? 

Hắn nằm mơ cũng nghĩ không ra tiểu gia hỏa thoạt nhìn chỉ có hai mươi tuổi, chức nghiệp gì cũng chỉ học được một, hai ngày mà lại có thể phi hành ở trên trời! 

Chuyện này là sao đây? Nếu sớm biết biết bay, hắn nằm mơ cũng không dám trang bức ah! 

Tần Chung khóc.