Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Đám người Trịnh Dương là học sinh thân truyền của hắn, từ Thiên Huyền vương quốc một đường đi theo tới đây đã trải qua vô số sống chết. Đã sớm xem hắn như là người thân nhất, nếu quả thật xảy ra chuyện gì đó thì hắn cũng không ngại diệt trừ toàn bộ Hồng Viễn đế quốc! 

Xem như là ông trời thì hắn cũng phải đâm thủng một cái lỗ! 

Dám gây bất lợi cho bọn họ thì phải thừa nhận lửa giận vô cùng vô tận của bản thân hắn. 

“Trương sư yên tâm đi, vấn đề an toàn của bọn hắn không cần phải lo lắng! 

Thấy sắc mặt hắn khó coi, lúc này Hồng sư mới biết mình nói quanh co sẽ có khả năng dẫn tới hiểu lầm, cho nên hắn vội vàng giải thích: 

- Là Hoài Vương phủ, hôm qua phái người tới đón bọn họ đi, chúng ta cũng không dám ngăn cản. . .

” 

Mấy người này hắn phụ trách chiếu cố, kết quả, khi Trương sư trở về lại không thấy tăm hơi bọn họ đâu. Đổi lại là ai gặp chuyện này cũng phải giận dữ. 

Không có trực tiếp tức giận đã tốt lắm rồi. 

“Hoài Vương phủ? 

Trương Huyền nhíu mày một cái. 

Cái tên này ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua, đón bọn họ làm gì cơ chứ? 

“Ta cũng không biết! 

Hồng sư cũng không rõ ràng cho lắm, hắn chần chờ một chút rồi nói: 

- Hoài Vương Ngọc Long Hiên là chú ruột của Hoàng đế bệ hạ Hồng Viễn đế quốc. Cũng chính là hoàng thúc đương triều, có thể nói dưới một người trên vạn người, địa vị tôn sùng. Coi như là vị công chúa Ngọc Phi Nhi trước đó chúng ta gặp phải hắn cũng phải chính miệng xưng hô một tiếng, Hiên gia gia! 

“Hôm qua đột nhiên phái người tới đây, nhất định muốn đón bọn họ đi qua ở mấy ngày, ta thấy không có ác ý gì, lại là quyền quý đương triều, cho nên mới không có ngăn cản. . . 

“Tới ở vài ngày? 

Trương Huyền càng nghe càng cảm thấy kỳ quái. 

Bản thân hắn và vị Hoài Vương Ngọc Long Hiên này không có giao tình, còn bốn học sinh của hắn. Trịnh Dương, Vương Dĩnh, Viên Đào, Lưu Dương cũng chỉ có gia thế của Vương Dĩnh là tốt một chút. Chỉ có điều, cũng chỉ là một trong các đại gia tộc của Thiên Huyền vương quốc mà thôi. Viên Đào càng là cô nhi, từ nhỏ đã lang thang khắp nơi, làm tán tu trong Địa Hoàng thành, ngay cả công pháp tu luyện cũng không có a. 

Trịnh Dương, Lưu Dương cũng không có gì đặc biệt, nhất định không có khả năng làm thân thích với Vương gia của đế quốc nhất đẳng. Đã như vậy, vì sao phải đón bọn họ vào ở trong Vương phủ cơ chứ? 

Có phần quá kì quái a! 

“Các ngươi đến từ ngày nào? Có phải mấy người bọn hắn đã gây ra họa gì hay không? 

Trong lòng khẽ động, Trương Huyền lập tức nghĩ đến một việc. 

Mấy đồ đệ này của hắn, cộng thêm quản gia Tôn Cường, mỗi một người đều là kẻ không biết sợ. Nhất là Tôn Cường, có “Dương sư” làm chỗ dựa, có thể nói là vô pháp vô thiên, cái gì cũng không để ý, có phải đã chọc cho xảy ra chuyện gì đó, bị Hoài Vương phủ người ta để mắt tới. Cho nên lúc này mới mượn cớ bắt tới hay không? 

“Buổi sáng ngày hôm qua chúng ta mới đến. . . Vừa đến nơi này, không thể nào gây sự được ah. . . 

Hồng sư nhíu mày, cẩn thận suy tư chuyện ngày hôm qua. 

“Làm sao không gây sự chứ? Ngươi đã quên ngày hôm qua khi chúng ta vừa tới, còn chưa tìm tới nơi này thì học sinh mập mạp của Trương sư. . . 

Thấy hắn có chút không nghĩ ra, Phùng sư nói xen vào. 

“Học sinh mập mạp? A, đúng rồi, hôm qua Viên Đào đã giao thủ qua với người khác. Chỉ có điều, đó cũng là việc nhỏ, lại nói, đối phương chỉ là người bình thường, có lẽ không có quan hệ gì với Hoài Vương phủ a! 

Hồng sư sững sờ, cũng nghĩ tới chuyện này, cho nên lại không nhịn được nói một câu. 

“Chuyện gì xảy ra? 

Nghe thấy Viên Đào gây chuyện, sắc mặt Trương Huyền trở nên tái xanh. 

“Chuyện này kỳ thật không trách Viên Đào, hôm qua chúng ta vừa mới đến nơi đây thì đã xảy ra xung đột với một người dường như là tán tu. Người kia cố ý gây chuyện, cứ muốn tỷ thí với hắn, Viên Đào ra tay dạy dỗ đối phương xong rồi mới dừng lại. Vì vậy mới bị thương, chảy một chút máu. Chỉ là, đối phương cũng cho đan dược chữa thương để đền bù, nhìn trang phục của người kia, giống như là một thương nhân, chẳng lẽ có quan hệ với chuyện này hay sao?” 

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Hồng sư cau mày. 

Người đối chiến với Viên Đào giống như là một thương nhân bình thường vân du bốn phương, thực lực cũng rất bình thường. Có lẽ không có quan hệ với Hoài Vương phủ cho nên hắn mới một mực không nhớ ra được. 

“Luận võ? Còn bị tổn thương? 

Hai hàng lông mày của Trương Huyền càng nhíu chặt hơn. 

Mặc dù đám người Viên Đào, Trịnh Dương không có vô pháp vô thiên, thế nhưng mình không ở bên cạnh thì họ cũng biết thu liễm lại. Lại nói, Viên Đào đã kích hoạt thể chất, lực phòng ngự vô địch, muốn gây ra tổn thương đổ máu cho hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng. 

Chẳng lẽ, cái gọi là Hoài Vương thực sự có quan hệ với chuyện này hay sao? 

Nếu như không phải, vì sao bản thân hắn cũng không nhận ra vương gia gì đó mà đối phương lại muốn tìm học sinh của hắn a? 

“Hoài Vương phủ ở đâu? 

Nghĩ một lát cũng nghĩ không thông, hai hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn, Trương Huyền không nhịn được nhìn qua. 

“Trương sư muốn đi Hoài Vương phủ tìm người sao? Một mình ngươi thì nhất định sẽ không được. . . 

Hồng sư giật nảy mình, vội vàng xua tay. 

Hoài Vương là hoàng thúc, phủ đệ tường đồng vách sắt, cao thủ nhiều như mây. Nhất định cường giả Thánh cấp cũng có không ít, cứ đi qua như thế, tất nhiên sẽ rất là nguy hiểm. 

“Nói cho ta biết ở đâu! 

Cắt ngang lời của đối phương, Trương Huyền hừ một tiếng. 

Mặc dù tu vi và cấp bậc của hắn không bằng Hồng sư, thế nhưng vừa rồi hắn đã chiến thắng vị Phong sư huynh kia, lại thêm đủ loại truyền kỳ, tâm cảnh lại siêu nhiên. Cho nên trên người đã mang theo khí tức cường đại, khiến cho người ta không dám chống lại. 

“Đúng. . . 

Biết quả thực đối phương muốn đi, ngay cả hắn cũng không có cách nào phản bác được, sắc mặt tái nhợt, Hồng sư không thể làm gì khác hơn là nói một tiếng: 

- Hoài Vương phủ ở cách nơi này không xa, từ Sĩ tử hải ra ngoài đi mấy chục cây số là có thể nhìn thấy được. . . 

Nói xong hắn chỉ về một phương hướng. 

Còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng chói tai vang lên ở trên không trung, một đầu Tử Dực Thiên Hùng thú to lớn đáp xuống, bàn chân Trương Huyền đạp lên mặt đất, rơi vào trên lưng thú, bắn thẳng về phía mà hắn chỉ. 

“Trương sư. . . 

Không nghĩ tới vị Trương sư này có tốc độ nhanh như vậy, thậm chí cũng không thương lượng chút nào mà trực tiếp phóng đi về hướng Hoài Vương phủ, Hồng sư bị dọa đến m ức sắc mặt trắng bệch. 

Hoài Vương là ai chứ? 

Hoàng thúc đương triều, địa vị cực cao, coi như Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy hắn cũng phải cúi người chào, không dám vượt qua. Ngươi trực tiếp cưỡi linh thú đi tới, không nói hai lời, một khi chọc giận đối phương sẽ gây ra tai họa không nhỏ a. . .