Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Thiên Nghĩ Phong Mẫu thuần phục, linh hồn đã có thể tới câu thông, tự nhiên cũng có lý giải nhất định với tổ ong này. 

Tinh thần nhìn lại phía trong, con mắt của Trương Huyền kìm lòng không được xoay loạn. 

Tổ ong lớn cỡ bóng đá kia, bên trong xác thực có thể dung nạp sinh mệnh, chỉ bất quá đường kính chừng hai mét, nhiều nhất dung nạp bản thân cùng Phong Mẫu, nhiều hơn nữa liền không được.

Vốn còn nghĩ bỏ Tử Dực Thiên Hùng thú vào, tổ kiến một đại quân Linh thú, hiện tại xem ra...

. Chỉ có thể tưởng tượng! 

- Thiên Nghĩ Phong Mẫu chia làm rất nhiều đẳng cấp, nó là đê đẳng nhất, do đó xây dựng sào huyệt cũng tương đối thấp, trừ khi có thể giúp đỡ nó tăng lên đẳng cấp, để nó tiến hóa, nếu không, sào huyệt cũng chỉ lớn như thế.

.

Rất nhanh hắn liền rõ ràng nguyên nhân. 

Thiên Nghĩ Phong Mẫu này là cấp thấp nhất, xây dựng tổ ong, nhiều nhất chỉ có thể chứa đựng chính nó, muốn tổ ong càng lớn, thì cần phải tiến hóa. 

Khó trách đồ chơi này giấu ở trong ngọn núi, nhưng có thể bình an vô sự, chỉ sợ ở trong mắt cường giả chân chính, cho dù có tổ ong này cũng vô bổ, còn không bằng không lấy! 

- Chuyện này là sao.

.

Vốn cho rằng tìm được thứ này, khẳng định phát tài, không nghĩ tới là kết quả như vậy, Trương Huyền cười khổ. 

- Bên trong có sóng linh khí, nhanh vào xem.

.

Thời điểm hắn bất đắc dĩ, liền nghe ngoài động có một thanh âm vang lên, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân, Dư huynh cùng Phong Ngô ở phía ngoài đã phát hiện cái gì, muốn xông vào! 

Vừa rồi Trương Huyền cùng Thiên Nghĩ Phong Mẫu chiến đấu, không cách nào che lấp khí tức, bất kể chân khí lay động hay Linh thú công kích, đều làm ra động tĩnh to lớn, muốn không bị phát hiện cũng khó. 

- Đi vào trước! 

Trương Huyền nhíu mày một cái, lại không để ý tới bất đắc dĩ. 

Tinh thần khẽ động, Thiên Nghĩ Phong Mẫu bị thu vào tổ ong, ngay sau đó bàn tay trảo một cái, thu vào trữ vật giới chỉ. 

Mặc dù là không gian vật phẩm, nhưng tổ ong tương đối đặc thù, hoàn toàn có thể để vào nhẫn, tùy thân mang theo. 

Nếu không, ngày ngày cõng một đồ vật lớn cỡ bóng đá, người ngu đi nữa cũng có thể nhìn ra bí mật. 

Hô! 

Làm xong những chuyện này, mới vừa muốn rời đi, liền nghe cửa động có tiếng bước chân gấp rút truyền đến, ngay sau đó một viên dạ minh châu bị ném vào, bốn phía tỏa sáng. 

- Nguy rồi! 

Không nghĩ tới đối phương đi vào nhanh như vậy, một khi bị phát hiện, sẽ cực kỳ xấu hổ, lông mày giương lên, ngón tay Trương Huyền bỗng nhiên bắn ra. 

Bành! 

Dạ Minh Châu mới vừa ném vào lập tức nổ tung, sơn động lần nữa trở lại tối tăm, biết sự tình không thể chần chờ, ngay sau đó bàn chân bỗng nhiên đạp mạnh. 

Sưu! 

Thi triển Thiên Đạo thân pháp, cả người như huyễn ảnh, Dư huynh cùng Phong Ngô vừa mới tiến vào còn không kịp phản ứng, liền cảm thấy thấy hoa mắt, đã vọt ra khỏi sơn động. 

- Có người.

.

Hai người đồng thời giật nảy mình, vội vàng làm ra dáng vẻ phòng ngự, bất quá đối phương không có ý tứ chiến đấu, một cái chớp mắt liền biến mất. 

- Ai.

.

Vội vàng đuổi theo, chỉ thấy ngoài sơn cốc rỗng tuếch, nào có nửa cái bóng người. 

- Linh thú.

.

. Không có? 

Một lần nữa trở lại sơn động, trái phải tìm một vòng, đâu còn có cái bóng của Linh thú, Dư huynh, Phong Ngô nhìn nhau, lại không biết chuyện gì xảy ra, thì thật sự choáng váng! 

- Đáng giận.

.

. Ta thật vất vả mê choáng Linh thú, thế mà bị cướp đi, đây rốt cuộc là ai.

.

Rít lên một tiếng, Dư huynh sắp muốn điên rồi. 

Hắn thấy, khẳng định là bản thân mê choáng Linh thú, tên này vụng trộm đi vào chém giết, thi thể cũng để vào trữ vật giới chỉ lấy đi. 

Nếu không, rõ ràng có dấu vết chiến đấu, nhưng vì sao nửa cọng lông của Linh thú Quy Nhất cảnh cũng không tìm được? 

Đốt Thú Lân hương lâu như vậy, hao tốn đại công phu như thế, nhưng giúp người khác làm giá y, không tức điên là tốt lắm rồi. 

.

.

- Nguy hiểm thật.

.

Ngoài sơn cốc, Trương Huyền lắc đầu. 

May mắn không bị phát hiện, nếu không đối phương cắn chuyện bản thân cướp bóc đồ vật, khẳng định hết đường chối cãi. 

Còn tốt phản ứng nhanh, đi đầu làm hỏng Dạ Minh Châu, để sơn động trở nên đen kịt, nếu không, lấy nhãn lực của hai người, khẳng định có thể nhận ra. 

Đi tới một hồi, cổ tay khẽ đảo thả Phong Mẫu ra. 

Hắn còn hơi nghi hoặc, còn có chuyện muốn hỏi. 

- Vì sao ngươi lại chỉ điểm những Linh thú kia đối kháng nhân loại? 

Thiên Nghĩ Phong Mẫu, căn cứ hắn nhận biết, cũng không phải Linh thú hảo tâm gì, cùng những Linh thú kia không có bất kỳ liên quan, vì cái gì hao phí tâm huyết chỉ điểm, để chúng đối kháng tân sinh? 

Đây không phải tìm phiền toái cho mình sao? 

- Là.

.

. Tử Dương thú buộc ta làm như vậy! 

Phong Mẫu nói. 

Sứ dùng Thượng Cổ thú ngữ, đã có thể cùng đối phương ngôn ngữ giao lưu. 

- Tử Dương thú? 

Trương Huyền cau mày. 

Hắn nhìn qua không ít sách vở của Thú đường, Man thú, Linh thú bình thường đều biết, nhưng đối phương nói Tử Dương thú là cái gì? 

Chưa từng nghe qua! 

- Vâng! Tử Dương thú là trước mấy ngày tới, không chỉ bảo ta hỗ trợ cho những Linh thú kia, còn triệu tập tất cả Linh thú tới, cùng một chỗ đối kháng nhân loại.

.

Phong Mẫu nói sự tình một lần. 

- Ngươi nói là, một Tử Dương thú, vài ngày trước liền chỉnh hợp toàn bộ Linh thú ở Lôi Viễn phong, dùng để đối kháng tân sinh thí luyện hôm nay?