Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

- Làm sao? Còn không thừa nhận? 

Thấy khóe miệng tên này co giật, một bộ lợn chết không sợ nước sôi, Trương Huyền nhíu mày. 

Tên này thật là đến chết cũng không thừa nhận, hắn không ngại luyện hồn đối phương! 

Phương pháp luyện hồn của Vu Hồn sư, có thể rút linh hồn ra, cứ thế mà luyện chế đến chết, dùng để thẩm vấn, hỏi thăm, mọi việc đều thuận lợi. 

Bởi vì làm như vậy, sẽ để cho người bị thi pháp, mãi mãi không được siêu sinh, quá mức tàn nhẫn, nên hắn không muốn dùng, không nghĩ tới tên này còn là cái xương cứng! 

Vừa rồi thú ngữ hắn đều nghe được, ngươi an bài Linh thú phi hành, đi vây công các Danh Sư, thế mà hiện tại còn không muốn thừa nhận, chẳng lẽ cho rằng ta không có cách nào? 

Tin ta trong nháy mắt liền giết ngươi hay không? 

- Muốn giết cứ giết, mặc dù ta là thú, nhưng không phải loại ham sống sợ chết, tùy ý ngươi vũ nhục, càng không thể làm ra sự tình có lỗi với chủ nhân! 

Tử Dương Thánh thú cắn răng. 

Đối phương rõ ràng giội nước bẩn lên người nó, một khi nhả ra, danh dự cuộc đời của nó đều phó mặc, cho dù chết, lại có mặt mũi gì đi gặp chủ nhân? 

Lão viện trưởng một đời vì bảo vệ nhân loại mà tranh đấu, làm thú sủng nếu khuất phục Dị Linh tộc, tùy ý nói bậy, coi như may mắn sống sót, cũng sẽ áy náy mà chết. 

- Tiếp tục đánh cho ta! 

Không nghĩ tới tên này xương cứng như thế, vì bảo hộ chủ nhân Dị Linh tộc, cận kề cái chết không theo, Trương Huyền nhíu mày một cái, hơi vung cánh tay. 

- Khụ khụ...

Rất nhiều khôi lỗi đang muốn lao tới, Ngoan Nhân ở trong thư tịch thực sự nhịn không được mở miệng: 

- Trương sư, tiếp tục đánh nữa, ta sợ nó sẽ chết ở chỗ này! 

Nghe đối phương nói, lúc này Trương Huyền mới chú ý, khôi lỗi ra tay cực nặng, tên kia bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, thật muốn tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ thật sẽ chết ngay tại chỗ. 

- Vậy làm sao xử lý bây giờ? 

Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền cực kỳ buồn bực. 

Linh thú khác đánh một trận, cho cái mứt táo, liền trực tiếp thần phục, tên này ngược lại tốt, cận kề cái chết không theo! 

Mặc dù miệng hắn nói hung ác, nhưng trên thực tế lại không thể thật đánh chết. 

Một khi chết rồi, sự tình nó bị người nào sai khiến, lại vì sao phải đánh lén Danh Sư, sẽ biến thành vụ án phức tạp không manh mối, chỉ cần những Dị Linh tộc phía sau vẫn còn, Danh Sư học viện liền có nguy hiểm cực lớn. 

Coi như mặc kệ những người khác, chỉ cần hắn còn ở Danh Sư học viện, cũng không muốn bị người ngầm tính toán. 

- Như vậy đi.

.

. Ta chữa thương giúp nó trước, các ngươi lại đánh một trận, nhìn xem có thể để cho nó khuất phục hay không! 

Suy tư nửa ngày, Trương Huyền nghĩ ra một biện pháp, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một hồ lô rượu, rót chân khí vào trong đó. 

Từ sau lần trước sự tình, hắn biết dùng rượu che giấu Thiên Đạo chân khí cực kỳ dễ dàng, liền mua không ít hồ lô rượu cất ở trên người. 

Tưới rượu lên người Tử Dương thú, một canh giờ sau ngoại thương mới hoàn toàn khôi phục, hiện tại hắn chỉ là Kiều Thiên cảnh, Thiên Đạo chân khí khôi phục thương thế cùng cấp bậc cực kỳ đơn giản, nhưng khôi phục Thánh giả liền không dễ dàng như vậy. 

Đợi ngoại thương khỏi hẳn, lại để cho bốn khôi lỗi ngăn chặn tay chân, hai khôi lỗi xé miệng, cứ thế mà rót vào nửa bình. 

Liên tục rót bốn năm hồ lô, hao phí hơn nửa canh giờ, nội thương mới hoàn hảo như lúc ban đầu. 

- Được rồi.

.

. Tiếp tục đánh đi! 

Thấy tên này khôi phục thương thế, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm. 

Đã không thể đánh chết, liền từ từ đến a. 

Ngươi không phải bị thương sao? Vậy ta liền giúp ngươi trị hết tổn thương, chữa khỏi lại tiếp tục, như thế một ngày nào đó ngươi sẽ không kiên trì nổi! 

- Rống! 

Nghe được phân phó, các khôi lỗi hai mắt hưng phấn, ở trong tiếng gào thét vọt lên, lần nữa điên cuồng loạn ẩu. 

Chỉ chốc lát, toàn thân Tử Dương Thánh thú sưng đỏ, thoi thóp. 

Lần nữa hao phí chân khí hỗ trợ chữa thương, đợi trị không sai biệt lắm, lại tiếp tục cuồng ẩu. 

Liên tục ba lần, ánh mắt của Tử Dương Thánh thú ảm đạm, đã sống không bằng chết. 

Bất quá nó vẫn không nói ra sự tình liên quan tới Dị Linh tộc, xem ra cực kỳ trung thành với chủ nhân. 

- Hôm nay trước đến đây đi.

.

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy mặt trời đã bắt đầu rơi về phía tây, biết không nhanh trở về, hôm nay khảo hạch không cách nào thông qua, Trương Huyền đành phải lộ vẻ tức giận ngừng cử động tiếp tục đánh. 

Chơi đùa đã hơn nửa ngày, thế mà ngay cả một Thánh thú cũng không thể khuất phục, thật buồn bực. 

Cũng được, tên này ngay cả chết còn không sợ, nói ra thiếu hụt thì có ích lợi gì? 

Chết cũng không sợ, lại có sự tình gì phải sợ? 

Tiếp tục chơi đùa tiếp nữa, cũng chỉ là tốn thời gian, chỉ có thể cùng đối phương hao tổn, nhìn lúc nào có thể khuất phục. 

Dù sao hắn có nhiều thời gian. 

- Cái tên này lớn như thế, cũng không thể khiêng đi a? 

Mặc kệ có trở về hay không, khẳng định cũng phải mang nó đi, nhưng mà to con như thế, làm sao mang? 

Khiêng cũng có thể khiêng được, nhưng mà đây chính là một Thánh thú, nếu như bị người khác biết, đánh thảm như vậy, sự tình Ngoan Nhân cùng khôi lỗi, làm không cẩn thận liền sẽ bị khai quật ra. 

Liên quan tới Dị Linh tộc, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng. 

Lại nói, hiện tại mới vừa đến Danh Sư học viện, tốt nhất khiêm tốn một chút, không cần thiết huyên náo dư luận xôn xao, làm cho tất cả mọi người đều biết, ngay cả Thánh thú cũng có thể giết chết. 

- Mặc dù Thiên Nghĩ Phong Sào nhỏ chút, nhưng nếu như tên này cuốn một chút, hẳn là có thể đủ nhét a.

.

Đo đạc một chút, Trương Huyền vuốt cằm.