Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Ở trước mặt ta mà còn muốn sờ lão bà ta? Còn bảo ta đỡ...

.

Coi như là danh sư thì cũng không thể làm nhục ta như vậy a!

Xiết chặt tay, hàm răng Lăng Thiên Vũ cắn chặt tạo thành tiếng ken két vang vọng cả phòng, hắn sắp điên rồi.

Tôn Cường ở bên cạnh thiếu chút nữa cũng đã ngất đi.

Không hổ là lão gia, thật là thô bạo!

Để phu quân đỡ thê tử, cho người sờ.

.

.

Đường đường là danh sư muốn nữ tử thế nào mà chẳng tìm được, không nghĩ tới lại chọn như vậy, xem ra sau này phải dấu lão bà của ta đi mới được.

.

.

Đương nhiên, quan trọng là phải có lão bà.

.

.

- Thôi vậy, với tình trạng này của nàng, tốt nhất là đừng đỡ, để ta tự mình đi sờ đi!

Không nhìn thấy biểu cảm của hai người, Trương Huyền liên tục nhìn chằm chằm vào nữ tử mặc cung trang trên cáng, lại nói một câu, thấy không ai động đậy, hắn lập tức xua tay.

Nhìn tình huống của nữ tử này, vẫn không nên đỡ dậy thì hơn, ngộ nhỡ đỡ nàng khiến cho nàng mất mạng thì quả thực là được không đủ để bù đắp mất.

- Để ngươi tự đi qua.

.

. sờ?

Lăng Thiên Vũ chỉ cảm thấy đối phương đang vô tình đạp lên trên tôn nghiêm của hắn.

Ta không giúp ngươi, ngươi muốn tự mình động thủ sao?

Với một bệnh nhân đã rơi vào hôn mê mà cũng không buông tha, còn nói là danh sư, quả thực.

.

. cầm thú!

Ngay khi hắn không nhịn được, định bạo phát thì đã thấy đối phương đã đi tới trước mặt Ngọc Nhu, ngón tay vươn ra đụng vào cổ tay của thê tử hắn.

- Ồ?

Đang muốn ra tay, cho dù liều mạng thì hắn cũng không cho thê tử bị người sỉ nhục, kết quả lại nhìn thấy cảnh này, Lăng Thiên Vũ sửng sốt, ngây người ra như phỗng.

Trời ạ, tình huống gì đây?

Không phải ngươi nói sờ hay sao?

Lẽ nào sờ trong miệng ngươi nói là sờ cổ tay? Cổ tay có chứa huyệt đạo, khi truyền thụ tu vi thường thường cũng hay tiếp xúc, như vậy mà cũng gọi là sờ sao?

Có cần chơi người ta như thế hay không?

Đại ca, ta đã nói với ngươi rồi, nếu như ngươi không có danh sư thân phận, ở bên ngoài mà cứ ăn nói kiểu này với người khác, nhất định sẽ bị người ta đánh chết đó.

.

.

Khóe miệng Tôn Cường ở bên cạnh cũng co giật.

Công phu ăn nói của lão gia.

.

. cũng quá là kinh người đấy!

Mở miệng nói muốn sờ lão bà của người ta, khiến cho hắn cũng tưởng lão gia có mưu đồ gây rối, kết quả.

.

. lại là như vậy.

.

.

Một chuyện đường đường chính chính, cần gì phải nói bỉ ổi như vậy.

.

.

Làm hại ngay cả hắn cũng hiểu lầm.

.

.

Bắt mạch lại nói là sờ soạng, Trương Huyền cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy. Đương nhiên, chuyện hắn không biết chính là y sư trên thế giới này xem bệnh căn bản không có bắt mạch, chỉ có tây y kiếp trước, kiểm tra đủ loại mà thôi.

Vì lẽ đó, Lăng Thiên Vũ nghe thấy hắn nói sờ, căn bản không biết xem bệnh còn có sờ mạch, cho nên lúc này mới dẫn tới hiểu lầm.

.

.

.

Trương Huyền cũng không cần biết tâm tình của bọn họ như thế nào, mà hắn đang suy tư ý nghĩ vừa mới xuất hiện vừa nãy.

Thiên Đạo Đồ Thư Quán còn có một năng lực - giám bảo!

Trước đó khi tỷ thí với tên lừa đảo Mặc Dương hắn đã từng dùng qua loại năng lực này. Chỉ cần là bảo vật, ngón tay xoa qua là có thể tự động hình thành thư tịch, ghi chép chỗ thiếu hụt, hiện tại nữ nhân này hôn mê rất sâu, không khác gì người chết, căn bản không thể đánh một quyền.

.

.

Sờ một chút, biết đâu lại có thể tự động xuất hiện thư tịch chứ?

Nghĩ đến điểm ấy, hắn mới mở miệng nói muốn sờ đối phương, đương nhiên, ở trong lòng hắn đã coi nữ nhân này là một đồ vật.

Nếu như để cho Lăng Thiên Vũ biết ý nghĩ chân thực của hắn, khẳng định sẽ càng phun máu thêm.

Lão bà hắn còn chưa có chết.

.

. thì đã bị xem là đồ vật, vật phẩm.

.

.

- Quả nhiên!

Ngón tay đụng vào trên cổ tay đối phương, Thiên Đạo Đồ Thư Quán vốn không có động tĩnh gì bỗng nhẹ nhàng chấn động, một quyển sách xuất hiện ở trước mắt hắn, khiến cho Trương Huyền hưng phấn suýt chút nữa nhảy lên.

Vốn đây chỉ là một suy đoán, không nghĩ tới lại có thể làm được.

Hắn vội vàng nhìn sang thư tịch, quả nhiên bên trên có viết hai chữ Ngọc Nhu.

Mở mặt giấy ra, bên trong có ghi chép tỉ mỉ cuộc đời và thiếu hụt của đối phương.

- Ngọc Nhu, bốn mươi ba tuổi, nhân sĩ trong Thiên Huyền thành, thê tử của chủ nhân Thiên Vũ thương hành Lăng Thiên Vũ, võ giả nhị trọng sơ kỳ.

.

.

- Thiếu sót: thứ nhất, kinh mạch trong cơ thể yếu đuối, không cách nào tu luyện công pháp và chân khí cao thâm! Thứ hai, thiên tư quá kém, cảm ngộ đối với khí tức quá thấp.

.

. Thứ tám, bị khí tức của Đề Nam Huyết Ngọc ăn mòn, kỳ kinh bát mạch bị bế tắc, vị trí bế tắc cụ thể.

.

.

Trên tư tịch có vài tờ giấy đều bị viết lên kín.

Ghi chép tất cả thiếu hụt trên người Ngọc Nhu này.

- Hóa ra chỉ là kinh mạch bế tắc, như vậy cũng dễ làm.

.

.

Xem thư tịch xong, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Vốn hắn còn nghĩ, nếu như quá khó để trị liệu thì hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt. Sau đó phải giải thích vấn đề một chút, đuổi Lăng Thiên Vũ đi. Như vậy cũng coi như dễ ăn nói. Thế nhưng nếu chỉ là kinh mạch bế tắc thì lại đơn giản.

Hắn đã giúp Lưu Dương, Vương Dĩnh, Triệu Nham Phong giải quyết qua vấn đề tương tự, cho nên cũng không quá phức tạp.

Đương nhiên, đây chỉ là đối với hắn mà thôi, đổi lại là những người khác, dù cho là cường giả võ giả bát trọng Tông Sư, gặp phải loại vấn đề này cũng đau đầu không thôi.

Kinh mạch trong thân thể vốn đã rất yếu đuối, một khi bế tắc, ngoại trừ việc nước chảy đá mòn ra hầu như không có bất kỳ biện pháp nào khác!

Trương Huyền thì lại không giống.

Tu luyện Thiên Đạo thần công, chân khí của hắn trong suốt đến mức không hề có tạp chất, chỉ cần rót loại chân khí này vào trong cơ thể, bất kể là chỗ bế tắc nào, dù cho kinh mạch nhỏ hẹp tới mấy thì cũng có thể mở ra trong nháy mắt, không còn tồn tại bất cứ vấn đề gì nữa.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn có thể giúp Triệu Nham Phong, Tôn Cường nhanh chóng đột phá và ung dung giải quyết tổn thương ở chân của Vương Dĩnh.

- Dương sư, sao rồi?

Thấy hắn đã bắt mạch xong, Lăng Thiên Vũ lần nữa lo lắng nhìn sang, hỏi.

- Tình huống của thê tử ngươi, muốn giải quyết, không khó!

Trương Huyền trở lại chỗ ngồi, bàn tay lớn vẫy một cái, khí độ vô cùng.

- Không khó?

Con ngươi Lăng Thiên Vũ co rụt lại, nắm tay căng thẳng tới mức nắm chặt không nhịn được nới lỏng, kích động tới mức trực tiếp quỳ xuống mặt đất:

- Kính xin Dương sư xuất thủ cứu giúp!

Vì cứu Ngọc Nhu, hắn đã dùng đủ loại biện pháp, ngay cả đệ nhất y sư Thiên Huyền quốc như Nguyên Ngữ đại sư cũng không thể cứu giúp. Vốn hắn tưởng rằng không còn cách nào xoay chuyển tình thế. Thế nhưng không nghĩ tới trời không tuyệt đường người, vị Dương sư này lại có thể trị liệu!

Từ đó có thể tưởng tượng ra được sự hưng phấn trong lòng hắn lúc này.

- Trời xanh có đức hiếu sinh, nếu như ta không ra tay thì cũng sẽ không quản việc không đâu ở Thiên Vũ thương hành!

Trương Huyền khoát tay áo một cái, ý bảo hắn đứng lên, tiếp theo hắn hơi nhướng mày:

- Chỉ là.

.

.

Tuy rằng hắn chữa trị không khó, thế nhưng cứ như vậy mà ra tay, trước đó ra vẻ trâu bò lâu như vậy chẳng phải không có một chút tác dụng nào nữa sao?

- Bất kể là cần cái gì, chỉ cần Dương sư mở miệng, cho dù có táng gia bại sản ta cũng sẽ không tiếc!

Lăng Thiên Vũ vội nói.

Thấy hắn nói như vậy, Trương Huyền thoả mãn gật gù.

Nhìn người ta mà xem, giác ngộ của thương nhân không tầm thường đâu kìa, bản thân hắn chỉ nói một câu thì đối phương đã biết nên làm gì!

- Thê tử ngươi bị luồng khí tức kia ăn mòn rất lâu, muốn chữa khỏi trong thời gian ngắn, không có khả năng lắm, đại khái cũng cần mười ngày.

.

. Chín ngày, hơn nữa, mỗi ngày đều cần hao phí không ít dược liệu quý giá!

Vốn Trương Huyền muốn nói mười ngày, vừa nghĩ tới đã qua một ngày, chỉ còn lại chín ngày, cho nên lập tức chữa lại lời nói của mình.

Kỳ thực, dựa vào chân khí tinh khiết của hắn, nếu như thực sự muốn trị liệu, chỉ cần một chút thời gian là có thể trị hết, tại sao lại phải cần tới chín ngày.

.

. Đương nhiên là muốn lấy thêm một chút của cải.

Hết cách rồi, người nghèo chí ngắn, tuy rằng tốn một chút thời gian, chung quy vẫn có thể trị hết. So với việc trơ mắt nhìn nàng ta tử vong còn tốt hơn nhiều nha!

- Dương sư cần muốn dược liệu gì, ta sẽ đi mua!

Có thể trị hết bệnh cho Ngọc Nhu, Lăng Thiên Vũ đã cảm thấy vị Dương sư trước mắt này giống như thần tiên rồi, nào còn tính toán mấy ngày nữa chứ? Cho dù dược liệu đắt cỡ nào cũng vậy, hắn vội vàng nói.

Chỉ là, vừa mới nói xong thì đã nhìn thấy Dương sư vẫn luôn bình tĩnh trước mắt dùng ánh mắt sáng ngời nhìn qua, sắc mặt có chút khó coi.