Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Ngụy Trường Phong tràn đầy lo lắng, nói triệu chứng một lần. 

- Ân! 

Trương Huyền gật đầu, lại nhìn kỹ một lần, bất đắc dĩ lắc đầu. 

Hắn lý giải y thuật, chỉ dừng lại ở tứ tinh, cho dù có Minh Lý Chi Nhãn, cũng tìm không ra triệu chứng xác thực, trừ khi có thể tiếp tục xem sách, hiểu rõ càng nhiều đối với các loại chứng bệnh. 

Nhưng hiển nhiên thời gian không còn kịp nữa. 

Kế trước mắt, chỉ có thể mượn nhờ thư viện. 

Duỗi tay ra, nắm cổ tay của đối phương. 

Làn da của nữ hài rét run, như một khối băng. 

Tinh thần tập trung, trong đầu Trương Huyền thở nhẹ! 

Ông! 

Một quyển sách xuất hiện. 

Tu luyện giả hôn mê vô chủ xem ý thức, giống như bảo vật, chỉ cần chạm đến, đồng dạng có thể sinh ra thư tịch đối ứng. 

Vội vàng mở ra. 

- Ngụy Như Yên, người Thanh Nguyên thành, Tiên Thiên độc thể...

Nội dung thư tịch khắc sâu vào trong óc. 

- Tiên Thiên độc thể? Nha đầu này lại là Tiên Thiên thể chất? 

Trương Huyền sững sờ. 

Tiên Thiên thể chất cực kỳ hiếm thấy, cùng nhau đi tới, cũng chỉ gặp qua Triệu Nhã cùng Viên Đào, không nghĩ đến nữ hài trong mê ngủ, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong kia cũng thế. 

- Tiên Thiên độc thể, thích hợp tu luyện chức nghiệp Độc sư, có điều hiện tại bộ dáng này.

.

. Có thể sống sót hay không còn chưa biết chừng! 

Hắn lắc đầu. 

Mặc dù Tiên Thiên thể chất lợi hại, nhưng trước khi kích hoạt, giống như người bình thường, đồng dạng có sinh lão bệnh tử, không có bất kỳ thực lực gì. 

Cô gái này, rõ ràng không có kích hoạt, có hay không có, liền không khác nhau quá nhiều. 

Lúc trước ở Độc điện trong Hồng Liên sơn mạch, từng thấy trên sách ghi chép qua loại thể chất này, chẳng qua nói không rõ, xem như hắn cũng không biết kích hoạt như thế nào, sau khi kích hoạt lại có hiệu quả gì. 

Không quản thể chất của đối phương, tiếp tục nhìn xuống. 

- .

.

. lúc mang thai, bị cường giả Thánh cảnh đả thương, linh hồn, thân thể đều bị tổn thương, thuộc về thần hồn tổn hại. Thiếu sót: .

.

- Thần hồn tổn hại? 

Trương Huyền nhíu mày. 

Thần hồn tổn hại, tên như ý nghĩa, tinh thần, hồn phách, thân thể, đều khác biệt thường nhân, có hao tổn cực lớn. Bình thường là ở thời điểm mẫu thai, cung cấp không đủ dẫn đến, loại người này, tinh khí thần không đủ để chống đỡ thân thể sống sót, dựa theo tình huống bình thường, rất khó sống, thậm chí sinh cũng sinh không ra. 

Nữ hài trước mắt này, chẳng những thuận lợi ra đời, còn sống lâu như thế.

.

. Làm sao làm được? 

- Loại tình huống của Như Yên, dựa theo đạo lý bình thường, ra đời cũng khó, là thê tử của ta hao hết tinh nguyên toàn thân, giữ được tính mạng nàng, lúc này mới thuận lợi sinh ra, nhưng nàng không sống được! 

Dường như hiểu ý nghĩ của Trương Huyền, Ngụy Trường Phong như nhớ tới cái gì, thần sắc mang theo đau thương: 

- Như Yên ký thác tính mạng cùng hi vọng của nàng, coi như ta chết, cũng không thể để nàng có việc! 

Trương Huyền gật đầu. 

Hắn có thể lý giải tâm cảnh của người trước mắt. 

Vợ vì nữ nhi thuận lợi sống sót, hao phí tinh huyết toàn thân, thậm chí tử vong, làm phụ thân, nếu như ngay cả nữ nhi cũng không thể bảo vệ, về sau có mặt mũi nào đi gặp thê tử? 

Cho nên, những năm này, coi như tốn hao đánh đổi lại lớn, cũng không chối từ. 

- Thiếu gia, Như Yên.

.

. còn có thể cứu không? 

Nói xong, Ngụy Trường Phong nhịn không được nhìn qua, trong mắt tràn đầy lo lắng. 

- Sinh cơ trong cơ thể nàng không sai biệt lắm đã cắt đứt toàn bộ, muốn cứu.

.

. rất khó! 

Trương Huyền lắc đầu. 

Xem thư tịch của Ngụy Như Yên, hắn cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. 

Cái này không chỉ là vấn đề Thần hồn tổn hại, những năm này ăn nhiều đồ đại bổ, quá bổ không tiêu nổi, sinh cơ trong cơ thể cơ bản bị phá hư sạch sẽ. 

Lại thêm thần hồn suy yếu, có thể nói đã đến mức đèn cạn dầu. 

Khó trách Y Sư lục tinh đỉnh phong cũng không có cách, chỉ có thể dựa vào bảo vật linh tính kéo dài tính mạng, xem như hắn tìm được nguyên nhân cùng thiếu hụt, cũng vô kế khả thi, có loại cảm giác chó cắn con nhím, không thể nào ăn xuống. 

- Xin thiếu gia ra tay, chỉ cần có thể cứu sống Như Yên, coi như để cho ta làm trâu làm ngựa cũng không tiếc! 

Nghe thiếu gia cũng không có cách, Ngụy Trường Phong vội nói. 

- Ngươi đã hiệu trung với ta, ta có thể làm đương nhiên sẽ không chối từ, có điều, hiện tại nàng không chỉ thân thể suy yếu, hồn phách cũng quá suy yếu, muốn cứu chữa, trước hết để nàng tỉnh lại, mà muốn tỉnh lại, thân thể cần càng cường tráng hơn mới được.

.

Trương Huyền xoa xoa lông mày. 

Đối phương rơi vào hôn mê, là thân thể không cách nào duy trì hồn phách vận chuyển, thân thể thời khắc này, giống như một cái bao tải thủng, linh hồn như nước, căn bản không dung nạp được. 

Nhưng không có linh hồn, người không thanh tỉnh, thân thể cũng không có cách nào điều trị. 

Bởi vì bổ sung khí huyết, cần ý chí phối hợp, ý niệm không kiên trì nổi, đồng dạng không có công hiệu. 

Bổ sung thân thể, cần linh hồn tỉnh lại, linh hồn tỉnh lại cần thân thể chống đỡ.

.

. Ngụy Như Yên này, là tình huống lưỡng nan. 

Xem như hắn, cũng cảm thấy cực kỳ đau đầu. 

- Vậy làm sao bây giờ? 

Ngụy Trường Phong nhìn tới. 

Bệnh lâu thành y, hắn ngày ngày liên hệ dược liệu, mặc dù không khảo hạch qua Y Sư, nhưng tài nghệ chân chính, lại không kém Y Sư ngũ tinh, lục tinh. Loại tình huống này của nữ nhi, kỳ thật không cần thiếu gia nói hắn cũng biết. 

Chẳng lẽ, coi như thiếu gia, cũng không có cách nào? 

Thật để cho mình người tóc bạc, trơ mắt tiễn người tóc xanh? 

- Đừng vội, ta trước tiên có thể nghĩ biện pháp, không để cho nàng chết, nhưng hẳn là không kiên trì được bao lâu. Biện pháp tốt nhất, là có thể tìm được một gốc dược liệu gia tăng hồn phách, chỉ cần nghĩ biện pháp để hồn phách được tẩm bổ, chữa trị tổn thương, có thể tỉnh lại, còn lại liền dễ dàng hơn rất nhiều! 

Trương Huyền suy tư một lát nói.