Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Tình huống bình thường, Y Sư sinh tử đấu, người bị khiêu chiến có quyền lợi lựa chọn nội dung khiêu chiến, hắn vừa đến liền mở miệng cho đối phương lựa chọn, lập tức dẫn đến vô số người khen ngợi. 

Thấy được không? 

Đây mới là khí độ của Danh Sư nên có! 

Một tân sinh không biết từ nơi nào học chút y thuật, liền dám phách lối, cho dù cho ngươi tuyển trước, ngươi có thể thắng sao? 

- Tên này khẳng định thất bại, một tân sinh có chút thành tựu, liền đắc ý quên hình, hôm nay Vưu phó viện trưởng khẳng định sẽ để cho hắn lộ ra nguyên hình! 

- Đúng vậy, ta nghe nói còn gây dựng cái gì Huyền Huyền hội, tân sinh đi tới học viện không thành thành thật thật, khẳng định phải xui xẻo...

Không ít lão sinh vừa tới, nghe được Trương Huyền lại dám khiêu chiến phó viện trưởng, tất cả đều cười lạnh. 

Đây là Danh Sư học viện, không phải là nông thôn nhà các ngươi, đi tới nơi này không ngoan ngoãn cuộn lại, tìm phiền phức khắp nơi, nhìn ngươi kết thúc như thế nào! 

- Thế nào, dám khiêu chiến ta, lại không dám nói nội dung? 

Nghe được dưới đài thảo luận, khí thế của Vưu Hư lại thịnh, cười lạnh. 

Thấy bộ dáng của hắn như thế, dưới đài xôn xao, lại có vô số người sùng bái. 

Không giống mọi người kích động, Tôn Nguyên chạy tới suýt chút nữa sợ quá mà khóc. 

Hiện tại lão sư tràn đầy tự tin, nếu biết vừa rồi mình nhìn thấy hết thảy, đoán chừng liền không nghĩ như vậy.

.

Không dám chần chờ, vội vàng truyền âm. 

- Lão sư, ta có chút chuyện, nhất định phải nói với ngươi một chút! 

Nghĩ đến đây, hắn không dám do dự, vội vàng truyền âm. 

- Phải nói? Không thấy ta đang bận sao? 

Vưu Hư nhíu mày, sầm mặt lại. 

Học sinh này của mình cái gì cũng tốt, chính là không có ánh mắt, không thấy ta đang bận sao? 

- Chuyện này bất kể như thế nào cũng phải nói, nếu không ta sợ lão sư không biết thực lực của đối phương, sẽ bị thiệt lớn! 

Tôn Nguyên không quản vẻ mặt của lão sư, tiếp tục nói. 

- Ăn thiệt thòi? 

Vưu Hư cau mày. 

- Vâng, vị Trương sư này.

.

. ngay ở vừa rồi, đã thành công khảo hạch Y Sư lục tinh! 

Sợ đối phương mất đi kiên nhẫn, Tôn Nguyên vội nói. 

- Khảo hạch thành công? Một tân sinh, tu vi không đủ, cũng có thể thành công? Xem ra còn có chút bản lĩnh.

.

Vưu Hư sững sờ, lập tức nhẹ gật đầu. 

Khó trách có thể để cho đám người Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng coi trọng như vậy, vẫn còn có chút thủ đoạn. 

Nhưng vậy thì sao? 

Một Y Sư mới thông qua khảo hạch mà thôi, hắn là đắm chìm trong y đạo gần ngàn năm, sẽ sợ một tên mao đầu tiểu tử? 

- Không chỉ như thế, hắn còn đi Nghi Nan bích.

.

. Một người giải quyết toàn bộ tạp chứng phía trên. 

Tôn Nguyên nói. 

- Nghi Nan bích, một Y Sư lục tinh mới thi đậu, cũng có thể giải quyết? Có phải một đạo đề cũng không hoàn thành, liền trở về hay không.

.

Vưu Hư hừ một tiếng, đột nhiên kịp phản ứng, sững sờ tại nguyên chỗ: 

- Ngươi nói cái gì? Hắn, hắn giải quyết? toàn bộ 

- Vâng, không chỉ như thế.

.

Tôn Nguyên nhanh chóng nói sự tình một lần. 

- Chứng Bệnh đài sụp đổ? 

- Nói Tiền Bối lâm, xấu hổ nổ tung? 

- Khảo hạch Y Sư lục tinh thành công, để Y Sư tháp sụp đổ, biến thành phế tích.

.

- Trước mắt tất cả những thứ này, đều là hắn làm.

.

Mỗi nghe đối phương nói một chuyện, Vưu Hư cảm thấy như sét đánh một lần, thân thể của mình, tựa như trong nháy mắt đã trải qua xuân hạ thu đông, giống như từ trên cao vạn trượng bị người ném xuống, bất cứ lúc nào cũng sẽ hù chết tại chỗ. 

Không nói sự tình khác, chỉ nói vấn đề ở Nghi Nan bích, hắn một đạo cũng giải quyết không ra, tên này một hơi giải quyết hơn năm trăm đạo.

.

Còn là người sao? 

Thật hay giả? 

Cùng loại người này tiến hành Y Sư sinh tử đấu? 

Nói đùa ta sao? 

Còn tưởng rằng đối phương là gà, tiện tay liền có thể bóp chết, nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại là cự long bay lượn cửu thiên, tùy thời có thể miểu sát hết thảy! 

- Đúng vậy.

.

. Ta sợ tỷ lệ chiến thắng của lão sư không lớn! 

Vẻ mặt Tôn Nguyên đỏ lên, nói ra bản thân lo lắng. 

Thân thể Vưu Hư nhoáng một cái. 

Mẹ nó, thế này sao lại là tỷ lệ chiến thắng không lớn, quả thực chính là một chút cũng không có! 

Nói cách khác, thật muốn cùng đối phương tỷ thí, tuyệt đối là tặng đầu người. 

Sớm biết tình huống này, chắc chắn sẽ không đáp ứng. 

- Sao không nói sớm.

.

Vưu Hư sắp tức điên, nhịn không được gầm thét. 

Sớm một chút nói cũng tốt ah, hiện tại đã đáp ứng, nói có tác dụng gì? Tin tức truyền đến tổng bộ, coi như muốn cự tuyệt cũng đã chậm. 

- Vừa rồi lão sư không cho ta nói, còn để ta hâm rượu chuẩn bị.

.

Vẻ mặt Tôn Nguyên oan ức. 

Không phải ta không muốn nói, mà là ngươi không cho ah! 

- Hâm rượu.

.

Khóe miệng Vưu Hư co giật, nhớ tới chuyện vừa rồi, thân thể kìm lòng không được lung lay một chút. 

Chẳng phải không bán cho ngươi Thập Diệp hoa sao? Cần biến cả Y Sư học viện thành như vậy sao? 

Còn Y Sư sinh tử đấu.

.

Coi như hôm nay thắng, làm thành cục diện như vậy, sợ rằng cũng sẽ bị viện trưởng đánh chết tươi! 

Cái này con mẹ nó là chuyện gì! 

Bản thân trồng quả đắng, dù thế nào cũng phải ngậm lấy nước mắt ăn đi.

.

Trong nháy mắt, vành mắt Vưu Hư đỏ lên.