Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Làm rõ chuyện gì xảy ra, Tưởng Thanh Cầm cùng Ninh viện phó trợn trắng mắt. 

Kiểm tra một lần, chấn mười hai con tiên hạc hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi. 

- Học viện phối trí đàn ngọc, cấp bậc quá thấp, bình thường đều là khảo hạch học đồ, khảo hạch Ma Âm sư nhất tinh mới sử dụng. Vượt qua nhất tinh, cơ bản đều có đàn ngọc của mình, không có người sẽ dùng loại vật này. Như vậy đi, ngươi dùng của ta, ở đây diễn tấu, nếu như có thể có sáu con tiên hạc nhảy múa, không cần Ma Âm các, ta giúp ngươi xin huy chương lục tinh! 

Biết tiên hạc chỉ ngất đi, không ảnh hưởng toàn cục, Tưởng Thanh Cầm thở phào nhẹ nhõm nói. 

- Được! 

Trương Huyền gật đầu. 

Đối phương có thể giúp đỡ xin, liền chẳng muốn lại đi Ma Âm các, tiếp nhận đàn ngọc, ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái, thanh âm châu ngọc va chạm lập tức vang lên. 

- Đàn tốt! 

Hai mắt Trương Huyền tỏa ánh sáng, nhịn không được cảm khái. 

Đồ cổ trước đó so sánh với cái này, quả thực không thể so sánh nổi. 

Trương Huyền hít sâu một hơi, tâm thần đắm chìm trong đó, nhẹ nhàng tấu lên. 

- Nhạc khúc nhất tinh? 

Nghe được tên này lại diễn tấu khúc nhạc lúc khảo hạch nhất tinh, hai vị viện trưởng lắc đầu, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy tiên hạc trong viện kêu to, từng con bay lên. 

Không nhiều không ít, sáu con! 

- Nhạc khúc nhất tinh cũng có thể làm cho sáu con tiên hạc bay lượn? 

Hai đại viện trưởng bị dọa đến thiếu chút nữa ngất đi. 

Nhạc khúc nhất tinh, là nhạc khúc Ma Âm cơ sở nhất, uy lực có hạn, giống như võ kỹ Phàm cấp, dù chiêu số tinh diệu nữa, phát huy uy lực cũng có hạn. 

Loại nhạc khúc này, coi như bọn họ diễn tấu, cũng không có hiệu quả quá lớn, gia hỏa trước mắt này, lại có thể để cho sáu hạc nhảy múa...

Mấy canh giờ trước, không biết Lục Hạc, Thất Hạc là gì? 

Nhìn thư tịch một đêm, liền biến thành như vậy.

.

Ngươi ăn gian sao! 

Khó trách có thể huyên náo toàn bộ học viện dư luận xôn xao, thiên phú thật đáng sợ! 

- Nếu sử dụng nhạc khúc lục tinh thì sao? 

Cố nén khiếp sợ, Ninh viện phó nhịn không được nói. 

Sử dụng nhạc khúc nhất tinh, cũng có thể đạt đến hiệu quả lục tinh, nếu sử dụng nhạc khúc lục tinh, sẽ đạt tới hiệu quả như thế nào? 

Có thể để bảy hạc bay lượn hay không? 

Trở thành Ma Âm sư thất tinh? 

Nghĩ đến nơi này, mắt hai người đồng thời sáng lên. 

Một khúc kết thúc, hai người nghe như si như say, lại không còn ý khinh thường, cổ tay Tưởng Thanh Cầm khẽ đảo, lấy ra một bản cầm phổ. 

- Trương sư, đây là nhạc khúc lục tinh, Xuân Nguyệt Triều Sinh khúc, ngươi có thể thử một chút! 

Tiếp nhận khúc phổ, Trương Huyền tiện tay mở ra, nhìn một lần. 

Không hổ là nhạc khúc lục tinh, quả nhiên so với trước đó phức tạp hơn rất nhiều, lại càng dễ biểu diễn ý cảnh lĩnh ngộ ra. 

Nếu như nói nhạc khúc trước đó, chỉ có thể biểu hiện ra ba mươi phần trăm ý cảnh lục tinh, mà cái này, là trăm phần trăm, dùng tốt, thậm chí còn có thể đi đến một trăm hai mươi, một trăm năm mươi phần trăm! 

Leng keng! Leng keng! 

Nhắm mắt cân nhắc chốc lát, bàn tay hạ xuống, đàn âm vang lên, một cỗ uy nghiêm nhàn nhạt tứ tán ra, uyển như thủy triều chảy xuôi, lấp đầy cả tiểu viện. 

Cảm thụ tiếng đàn, Tưởng Thanh Cầm cùng Ninh viện phó, giống như thấy được một vầng trăng sáng, chậm rãi từ trong thủy triều sinh ra, kèm theo đêm xuân, chiếu rọi đại địa, để vạn vật khôi phục. 

Minh Nguyệt trên biển cùng triều sinh, diễm diễm ngàn vạn dặm! 

Thu! Thu! 

Thanh âm càng ngày càng xa xăm, tiên hạc cảm nhận được bầu không khí này, bay lên. 

Một con, hai con, ba con.

.

Thời gian nháy mắt, bay ra sáu con, xoay quanh tiểu viện, thấp giọng kêu to, tựa như quyến luyến ánh trăng, cùng thủy triều nhảy múa. 

Hô! 

Ngay thời điểm hai đại viện trưởng cũng trầm mê trong nhạc khúc, khó mà tự kềm chế, mười con tiên hạc đứng yên trong góc, đồng thời phát ra hạc minh, một con đi đầu bay lên. 

Nhưng còn không có bay xa, một con khác cũng bỗng nhiên nhảy lên cắn tới. 

Gia hỏa bay lên bị cắn rơi trên mặt đất, con tiên hạc này giương cánh muốn xông ra, nhưng giống như trước đó, lại có tiên hạc vây công tới. 

Thời gian nháy mắt, mười con tiên hạc, đánh khó phân cao thấp, không ai nhường ai. 

Trong lúc nhất thời, lông vũ bay loạn, máu tươi bắn tung toé, tiên hạc sớm chiều chung đụng, lúc này như gặp cừu nhân, hận không thể cắn chết đối phương. 

- Cái này.

.

Con ngươi của Tưởng Thanh Cầm co rụt lại, kìm lòng không được run rẩy, yết hầu phát khô: 

- Đây là.

.

. nắm giữ Ma Âm đến cực hạn, tiếng đàn hạc tranh? 

Ma Âm sư, lấy hạc kết luận đẳng cấp, nhưng tiên hạc nhiều, từng con đều muốn tới múa, sẽ xuất hiện hiện tượng tranh đoạt danh ngạch. 

Tình huống bình thường, tiên hạc cũng rất cao ngạo, nhìn thấy có đồng bạn bay qua, liền sẽ không khởi hành, trừ khi.

.

. Ma Âm sư thi triển tiếng đàn, lĩnh ngộ tiếng đàn đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng. 

Nói cách khác, ý cảnh của tiếng đàn quá cao, để bọn chúng khó tự kiềm chế muốn vọt qua, uyển chuyển nhảy múa. 

Nhưng mà danh ngạch có hạn, vì tranh đoạt, chỉ có thể tự giết lẫn nhau. 

Bành! Bành! Bành! Bành! 

Mười con tiên hạc tranh đoạt nửa ngày, cảm thấy ai cũng không thắng nổi ai, đồng loạt vọt tới sáu con ở trên không trung, một hồi trời đất mù mịt, lông chim đầy đất, cuối cùng bảy con thắng được, quơ cánh lảo đảo bay lên. 

Mặc dù chiến thắng, nhưng bảy con này cực kỳ thê thảm, lông trên người hầu như bị lột sạch, lộ ra da thịt đỏ tươi bên trong. 

Không lông cánh nhảy múa, phi hành ở trên trời, đâu còn có nửa phần tiên tư phong vận của tiên hạc! 

Tiếng đàn kết thúc, Trương Huyền từ trong ý cảnh đặc thù tỉnh táo lại, nhìn trên bầu trời bay lên vài con quay trụi lông, lập tức giật nảy mình. 

Người ta đánh đàn đều là tiên hạc phi hành, ta lại gà không lông.

.

. Là chuyện gì xảy ra? 

Đang nghi ngờ, chỉ thấy hai mắt Tưởng Thanh Cầm, Ninh viện phó sáng lên lao đến, cả đám nhìn về phía hắn, giống như thấy được quái vật. 

- Ta.

.

. có thông qua khảo hạch lục tinh không? 

Nhìn ánh mắt của hai người, Trương Huyền nhịn không được hỏi. 

- Ngươi tất nhiên thông qua.

.

. Yên tâm, ta sẽ lập tức hướng tổng bộ xin huy chương thất tinh! 

Tưởng Thanh Cầm nói. 

- Thất tinh? 

Trương Huyền sững sờ. 

- Không sai, ngươi lĩnh ngộ Ma Âm, tuyệt đối đạt đến thất tinh .

.

Tưởng Thanh Cầm gật đầu. 

Có thể xuất hiện tiếng đàn hạc tranh, thực lực mạnh, coi như Ma Âm sư thất tinh bình thường, chỉ sợ cũng kém xa. 

- Đa tạ! 

Nghe được đối phương lại muốn hỗ trợ xin, mắt Trương Huyền sáng rực lên. 

Có vật này, chẳng khác nào hắn có năm loại chức nghiệp phụ tu, chỉ cần lại khảo hạch một loại, liền có thể xung kích Danh Sư lục tinh, trở thành một thành viên trong đó. 

Đương nhiên, tu vi cũng phải trước tăng lên. 

Lĩnh ngộ Ma Âm đến tiêu chuẩn thất tinh, hỗ trợ chỉ điểm liền dễ dàng hơn nhiều, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, nhìn một hồi, vẻ mặt lập tức cổ quái. 

- Làm sao vậy? Có phải vẫn không cách nào làm được hay không? 

Thấy bộ dáng của hắn, Tưởng viện trưởng nghi ngờ nhìn qua. 

Vốn cho rằng đối phương lĩnh ngộ Ma Âm đến loại cảnh giới này, chỉ điểm mình đột phá, dễ như trở bàn tay, hiện tại xem ra, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. 

Cũng khó trách, nếu dễ dàng đột phá, năm trăm năm không có khả năng một chút động tĩnh cũng không có. 

- Không phải làm không được, mà là.

.

Thấy đối phương tràn đầy thất vọng, Trương Huyền giải thích: 

- Ngươi đã đột phá, lĩnh ngộ Ma Âm.

.

. cũng đi đến thất tinh!