Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Trong Hồng Viễn hoàng cung, hai thanh niên ăn mặc hoa lệ sóng vai tiến lên. Đều khoảng hai mươi tuổi, thực lực ở Quy Nhất cảnh. 

- Ngũ ca, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi, tới vượt quan? 

Một người tuổi nhỏ hơn cười nói. 

- Lần này Lục muội đột phá, một hơi xông qua bốn quan, ta lớn tuổi hơn nàng, nếu như xông không qua, phụ hoàng khẳng định sẽ trách cứ, đường đường nam tử hán, làm sao cũng không thể thua Lục muội ah! 

Thanh niên được gọi là ngũ ca kia mắt sáng lên. Chính là Ngũ hoàng tử của Hồng Viễn đế quốc Ngọc Hồng, mà thanh niên nhỏ tuổi hơn, là Bát hoàng tử Ngọc Chinh. 

- Trong rất nhiều huynh đệ tỷ muội, tam ca thiên phú cao nhất, thời điểm ở Quy Nhất cảnh cũng chỉ xông đến cửa thứ ba, vậy mà Lục tỷ trực tiếp đến cửa thứ tư, quá lợi hại, ta cũng muốn thử xem, xem có cơ hội xông càng xa hay không! 

Ngọc Chinh cũng nhẹ gật đầu. 

- Thiên Chùy hồn đạo, có chỗ tốt cực lớn khi rèn luyện linh hồn, nhưng cũng rất khó, tâm thần hơi không kiên định, liền sẽ hôn mê, ngươi gần đây bị phái ra trấn thủ biên ải, hẳn không có thời gian tu luyện hồn phách a, không chịu được, liền sớm rời đi! 

Ngọc Hồng nói. 

- Yên tâm đi ngũ ca, mặc dù những ngày này ở biên ải, ta cũng không có nhàn rỗi, một mực quan tưởng tôi luyện, coi như xông không đến cửa thứ ba, cũng không sai biệt lắm...

Ngọc Chinh tràn đầy tự tin. 

- Vậy là tốt rồi! 

Ngọc Hồng không nói thêm lời, hai người tới thông đạo mà trước đó Trương Huyền đi qua. 

- Bắt đầu đi! 

Liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người ngưng trọng, nhấc chân đi vào trong, mới vừa đi vài bước, liền cảm thấy trong đó áp bách mạnh mẽ, thân thể hai vị hoàng tử kìm lòng không được lắc lư hai lần, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh. 

- Kiên trì! 

Liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cắn răng, tiếp tục đi về phía trước, nương theo đi càng sâu, lay động càng kịch liệt. 

- Phốc! 

Trước khi Ngọc Chinh không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân mềm nhũn, ngồi dưới đất: 

- Ngũ ca, ta không chịu nổi, vẫn là cửa thứ hai, liền xem ngươi.

.

- Tốt! 

Khuôn mặt Ngọc Hồng dữ tợn, răng cắn khanh khách rung động, tiếp tục đi về phía trước. Bức tường bốn phía, có pháp quyết tu luyện linh hồn, trong thông đạo, đối ứng cũng có lực lượng áp bách linh hồn, một cửa ải đại khái chừng năm mét, cả thông đạo tổng cộng chín quan, Quy Nhất cảnh có thể đi đến cửa thứ ba, coi như linh hồn tu luyện không tệ. Phốc! Lại đi vài bước, Ngọc Hồng cũng không chịu nổi, sắc mặt trắng nhợt, xụi lơ trên mặt đất. Mặc dù trong khoảng thời gian này không ngừng tu luyện linh hồn, nhưng vẫn không có xông vào cửa thứ ba! 

- Vẫn chưa được.

.

Hai vị hoàng tử liếc mắt nhìn nhau, từng người lắc đầu, tràn đầy cười khổ. Vốn cho rằng Lục công chúa một hơi đột phá đến cửa thứ tư, bọn họ cũng có cơ hội, không nghĩ tới, ngay cả cửa thứ ba cũng chưa tới, lối đi này, thực sự quá khó khăn! Tại chỗ điều tức một hồi, cảm thấy đâm nhói trong đầu biến mất, lúc này hai người mới đứng dậy, cùng đi ra ngoài. 

- Xem ra thực lực của chúng ta còn chưa đủ, hiện tại ghi chép mới nhất hẳn là Lục tỷ a! 

Ngọc Chinh nói. 

- Hẳn vậy, qua nhìn một chút liền biết.

.

Nhẹ gật đầu, Ngọc Hồng đi tới trước mặt một bức tường, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái. Tường ghi chép, có thể biểu hiện ghi chép của người vượt quan lưu lại. Ông! Một tiếng thanh minh, một hàng con số xuất hiện trước mắt, ghi chép: Cửa thứ nhất, hai tức! 

- Hai tức? Lục tỷ quá lợi hại, cửa thứ nhất chỉ dùng hai tức liền qua? 

Con mắt Ngọc Chinh trợn tròn, không thể tin được. 

- Không thể nào.

.

. Coi như nàng có thể tới cửa thứ tư, nhưng cửa thứ nhất, cũng tuyệt không phải hai tức liền có thể thông qua, nhìn xem thành tích cửa thứ hai.

.

Ngọc Hồng sững sờ, nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước. Ông! Lại một nhóm chữ xuất hiện, ghi chép: Cửa thứ hai, hai tức! 

- Vẫn là hai tức? 

Hai người nhìn nhau, nhịn không được sững sờ, vội vàng nhấn một cái nữa. Ông! Cửa thứ ba, hai tức! Cửa thứ tư, hai tức! Cửa thứ năm, hai tức! Cửa thứ sáu, hai tức! .

.

. trên tường ghi chép, từng dãy số cho thấy thành tích người vượt quan lưu lại, thẳng đến cửa thứ chín, đều chỉ dùng hai tức thời gian. 

- Có người qua chín cửa.

.

. Hơn nữa mỗi một cửa đều dùng hai tức? 

Hai vị hoàng tử không ngừng run rẩy, liếc mắt nhìn nhau, từng người từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra hoảng sợ nồng đậm. Thật hay giả? Bọn họ ngay cả cửa thứ ba cũng xông không qua, đến cùng là người nào, không chỉ xông chín cửa, còn mỗi một cửa, chỉ dùng hai tức, không nhiều không ít? Cái này chỉ sợ đã không phải vượt ải, mà là.

.

. tản bộ a! 

- Người lưu lại ghi chép, không có viết tên.

.

Nhìn xong ghi chép, nhưng không nhìn thấy tên, hai người đều cứng đờ. 

- Đi mời Bạch thúc đến, hắn phụ trách lối đi này, khẳng định biết là ai lưu! 

Một lát sau, Ngọc Hồng nhịn không được nói. 

- Tốt! 

Hai người vội vã rời đi, không lâu sau, một trung niên theo ở phía sau đi tới. Nếu như Trương Huyền ở đây, khẳng định có thể nhận ra, chính là cường giả Thánh giả nhất trọng đỉnh phong ra tay với hắn lúc trước. 

- Chuyện gì, gấp gáp như vậy? 

Trung niên nhân Bạch thúc nhíu mày. Hắn đang truy xét đồ vật tương tự Vu Hồn trước đó, không có thời gian theo hai vị hoàng tử chơi đùa lung tung. 

- Bạch thúc, hai ngày này có phải là ngươi cùng phụ hoàng, ai tới vượt quan hay không? Lưu lại kỷ lục này, chúng ta làm sao phá? 

Ngọc Hồng cười khổ nói. 

- Vượt ải? Không có a! 

Bạch thúc lắc đầu. 

Hiện tại hắn một mực nghiên cứu bia đá, nào có thời gian tới đây vượt ải. Hoàng đế bệ hạ tự nhiên càng không có khả năng. 

- Cái kia.

.

. Không phải ngươi cùng phụ hoàng, đây là ai lưu lại? 

Nghe hắn phủ nhận, Ngọc Hồng sững sờ, bàn tay khẽ vỗ tường ghi chép. Ông! Ghi chép trước đó từng hàng hiện lên. 

- Hai, hai tức? 

Thân thể Bạch thúc không tự chủ được lắc lư, thiếu chút nữa ngất đi: 

- Ta cùng bệ hạ, thực lực bây giờ, cũng chỉ có thể xông đến cửa thứ tám, hơn nữa.

.

. sau cửa thứ sáu, mỗi đi một bước, đều cần rất lâu, một cửa ải thậm chí cần nửa canh giờ mới có thể thông qua, hai tức liền qua ải, cái này, cái này.

.

. Đến cùng là ai?