Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Mặc dù cột đã gãy, nhưng đại điện được rất nhiều trận pháp gia cố bao phủ, trong lúc nhất thời ngược lại không sập được. Nhiều nhất là hơi bụi bặm, cũng không ảnh hưởng gì lớn. 

- Làm sao vậy? 

- Bạch Âm Sư làm sao bị thương? 

- Xảy ra chuyện gì? 

Hai bên giao chiến, chỉ ở một cái chớp mắt, Bạch Âm Sư trọng thương hộc máu, đụng gãy cây cột, lại thêm đại điện rung động, mọi người cuối cùng từ trong say mê tỉnh táo lại, cả đám hai mặt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm. Tấu nhạc tấu rất tốt, tại sao lại hộc máu, lui về phía sau, còn đụng gãy cột? Bạch Âm Sư, luôn luôn danh khí rất lớn, cũng rất dịu dàng, hôm nay đây là làm sao vậy? 

- Xảy ra chuyện gì? 

Ngọc Thần Thanh cũng sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa. Hắn là người biết chuyện, ngu nữa cũng biết, Bạch Âm Sư khác thường như thế, khẳng định có quan hệ tới thanh niên đang gõ chén rượu, đĩa ăn kia. 

- Là Ma Âm đối kháng! 

Con ngươi co rụt lại, như nhớ tới cái gì, nhịn không được bờ môi run rẩy. Ma Âm đối kháng, là Ma Âm sư mạnh mẽ cạnh tranh, giống như võ giả sinh tử đấu, cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận, liền có khả năng một phương vẫn lạc. 

Không phải để Bạch Âm Sư xò xét Trương Huyền có phải am hiểu linh hồn hay không sao? Làm sao lại Ma Âm đối công? Chẳng lẽ Trương Huyền kia là một vị Ma Âm sư? Trương Huyền khảo hạch Ma Âm sư, người biết chuyện chỉ có học viên canh giữ ở Ma Âm các, cùng hai vị viện trưởng, người khác biết cũng không nhiều, do đó xem như Ngọc Thần Thanh là Hoàng đế bệ hạ, cũng không rõ lắm. Nhưng lúc này thấy đối phương gõ bàn gõ chén rượu, lại không hiểu liền thật có vấn đề. 

- Phụ hoàng, thầy Trương là khách quý của ta, một khi có chỗ sai lầm, mặt mũi của hoàng thất ở đâu...

Mặc dù không biết tại sao Bạch Âm Sư lại động thủ, nhưng biết chắc có quan hệ tới phụ hoàng, Ngọc Phi Nhi nhịn không được mở miệng. 

- Ân! 

Biết nữ nhi nói đúng, Ngọc Thần Thanh nhẹ gật đầu, nhịn không được mở miệng: 

- Bạch Huyên âm sư, xin dừng tay đi! 

Hắn không biết Ma Âm đối kháng hung hiểm, còn tưởng rằng Bạch Huyên vẫn đang thi hành mệnh lệnh của hắn. 

- Ta.

.

Nghe được bệ hạ nói, Bạch Huyên đang muốn trả lời, lập tức cảm thấy tiếng đánh của đối phương truyền đến lần nữa, cảm giác áp bách mãnh liệt, để nàng kìm lòng không được lui về phía sau, chỉ có thể vội vàng đánh đàn hóa giải, ngay cả lời cũng nói không ra. 

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc! 

Liên tục lui về sau bảy tám bước, bởi vì chân khí sôi trào, mỗi một bước đều đạp mạnh xuống đất, sâu tới nửa thước. Bành! Sống lưng lần nữa đụng phải vách tường đại điện, lần này rất nhiều trận pháp gia cố ngăn cản, sau lưng lóe lên ánh sáng, lập tức ngừng lại. 

- Ân? 

Cảm nhận được phía sau có chỗ dựa, Bạch Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ tới cái gì, thân thể nhoáng một cái, dán chặt lấy mặt tường, nhẹ nhàng cười một tiếng, môi đỏ khẽ mở. 

- Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm, túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? 

Là một bài ca tương tư, mặc dù triền miên, để người mê say, nhưng Trương Huyền nhướng mày, đột nhiên đứng dậy. Đối phương vốn đã chống chọi không được Ma Âm của hắn, nhưng lưng tựa gian phòng trận pháp gia cố, lấy lực lượng trận pháp, thế mà hóa giải công kích. 

Trận pháp nói trắng ra là dựa theo phương vị đặc thù bố trí, có thể tụ lại linh khí, tiến hành công phạt, mê huyễn cùng rất nhiều hiệu quả đặc thù. Trận pháp gia cố, sở dĩ có thể củng cố tường thành, để nó không ngã, cũng không phải là để nó càng kiên cố hơn, mà là hóa giải lực lượng tiến công lên. 

Thật giống như bọt biển, hóa giải lực lượng, bảo vệ đồ vật, tự nhiên cũng là chắc chắn. Bạch Huyên vốn cực kỳ bị động, thấy được trận pháp gia cố, che giấu trong đó, Trương Huyền công kích, thật giống như đánh lên bông, tiêu tán thành vô hình, lực công kích yếu đi, đối phương tự nhiên lấy lại tinh thần, lấy tiếng ca tiến hành phản công! 

Tương tư đoạn trường! Đối phương hát là ca khúc tương tư, nếu hắn không cách nào phản kháng, sợ rằng sẽ lập tức ruột xuyên bụng nát, chết oan chết uổng! Có thể nói, mượn nhờ trận pháp gia cố, đối phương từ phòng ngự, biến thành chủ động tiến công, bị động ngược lại là hắn. 

- Quả nhiên mỗi một chức nghiệp đều không thể khinh thường! 

Mặc dù bị động, nhưng Trương Huyền không bối rối chút nào, ngược lại cười nhạt một tiếng, bàn tay vỗ bàn, cái chén đầy rượu lập tức bay lên. 

- Bài hát hay, ta kính Bạch Âm Sư một chén! 

Trong âm thanh của hắn, cũng xen lẫn Ma Âm công kích, trong nháy mắt hóa giải tiếng ca của đối phương, sau một khắc, chén rượu thẳng tắp bay đi. 

Phương hướng cũng không phải Bạch Âm Sư, mà là bức tường cách đó không xa. Leng keng! Chén rượu va chạm bức tường, lập tức va nát, mảnh vỡ chia năm xẻ bảy rơi xuống, nhưng để cho người ta kỳ quái là, những mảnh vỡ này còn không có rơi trên mặt đất, liền lơ lửng giữa không trung. 

Ông! 

Mảnh vỡ dừng lại, đại điện trước đó được trận pháp gia cố vững chắc, giống như bị đụng phải hạch tâm, lập tức ngừng vận chuyển. Những trận pháp gia cố này, thời điểm Trương Huyền đến liền dùng Minh Lý Chi Nhãn nhìn, chỗ trọng yếu nhất của trận pháp ở nơi nào, trong lòng sớm đã rõ ràng, giờ phút này trong chén rượu ẩn chứa chân khí của hắn, thoạt nhìn là mảnh vỡ bay loạn, trên thực tế là hắn cố ý gây nên, chỉ một chút, liền để tất cả trận pháp gia cố ngừng lại. Có thể nói, nguyên lý hoàn toàn tương đồng một cước phá trận pháp của hắn. 

- Trận pháp đình chỉ? Nguy rồi.

.

Ngọc Thần Thanh nói dứt lời, đang chờ Bạch Âm Sư dừng lại, không nghĩ tới đối phương đầu tiên là ca hát, ngay sau đó thầy Trương đứng dậy ném chén rượu, trận pháp lập tức đình chỉ, vừa mới kịp phản ứng, muốn tiếp tục nói chuyện, liền thấy Bạch Âm Sư không có trận pháp gia cố trợ giúp, liền không chịu nổi Ma Âm tiến công, lần nữa cuồng phun máu tươi, bay về phía sau. 

Ầm ầm! 

Bức tường phía sau không có trận pháp phòng ngự, sao còn chịu được nàng va chạm, chỉ một chút liền sập một mảnh. Kẹt kẹt! Sảnh yến hội vốn bị đụng gãy cột trụ, lúc này bức tường lại sập, rốt cuộc kiên trì được, oanh minh một tiếng, trực tiếp sụp xuống. 

- Đáng giận.

.

Ngọc Thần Thanh cảm thấy điên rồi. 

Tên này quả nhiên đi đến đâu, sập đến đấy.

.

. Đã để Trận Pháp đại sư gia cố sảnh yến hội, kết quả vẫn như vậy! Ngươi là tới tham gia yến hội của Ngọc Phi Nhi, hay tới phá nhà? Nhưng lúc này cũng biết chửi vô dụng, bàn tay trảo một cái, một đạo chân khí hùng hậu tràn ngập ra, chống phòng ốc sắp ngã xuống trên không trung. Thánh giả nhất trọng đỉnh phong, mặc dù bất lực với chuyện bức tường sụp đổ, nhưng để nó đình chỉ không rơi xuống, còn có thể làm được. Bất kể nói thế nào, cũng là sinh nhật yến hội của nữ nhi, mặc dù nhà sập không có khả năng đập tổn thương đám trẻ tuổi tài tuấn này, cũng mất mặt mũi ah! 

- Đa tạ! 

Dùng Ma Âm đánh bay Bạch Âm Sư ra ngoài, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt một tiếng, hiển thị rõ nho nhã. Nàng kia dùng tu vi tỷ thí, hắn khẳng định không phải đối thủ, nhưng dùng Ma Âm.

.

. Không phải tìm tai vạ sao? Nói xong xoay người nhìn về phía Ngọc Thần Thanh ở trong đại sảnh, nghĩa chính ngôn từ, đại nghĩa lăng nhiên: 

- Bệ hạ, tại hạ là Danh Sư được Danh Sư đường thừa nhận, Bạch Âm Sư này, vừa thấy mặt liền tiến công ta, rõ ràng mưu đồ quấy rối, ta hoài nghi có thể có quan hệ tới Dị Linh tộc! Xin bệ hạ bắt lấy thẩm vấn, không nên để xảy ra sai sót! 

- Dị Linh tộc?