Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, Trương Huyền lắc đầu. 

Muốn nói hắn đối với mấy người đột phá có ảnh hưởng hay không, quả thực có. Hắn giảng giải công pháp, giảng giải vấn đề, nói trúng trọng tâm, nhắm thẳng vào đại đạo, dựa theo phương thức của hắn tu luyện, quả thực càng dễ đột phá. 

Nhưng xung kích Bán Thánh, không chỉ vấn đề tu vi, càng quan trọng hơn còn có tinh thần, tâm tính. Hồ Yêu Yêu làm bất cứ chuyện gì cũng có quyết đoán, Đổng Hân đã trải qua sự tình trưởng lão viện, cũng trở nên cứng cáp hơn, còn Tiết Chân Dương, từ trước tới nay dũng mãnh, ngược lại là Long Thương Nguyệt, không quả quyết, làm việc ưa thích lo trước lo sau, nghĩ quá nhiều, dẫn đến khó mà thành công. 

- Thầy Trương dạy phải! 

Hai mắt Long Thương Nguyệt tỏa sáng, tựa như thể hồ quán đỉnh, bừng tỉnh hiểu ra, lần nữa khoanh chân ngồi xuống, mày nhíu lại. Không thành công thì thành nhân! 

Ầm ầm! 

Chân khí trong cơ thể bị điều động, khí tức cuồng bạo bay thẳng thức hải. Không biết qua bao lâu, ràng buộc quả nhiên buông lỏng, cuối cùng ầm vang sụp đổ. Bán Thánh, đến! 

- Lợi hại! 

Tử Dương thú, Kim Nguyên đỉnh đứng ở một bên, nhìn thấy chủ nhân chỉ điểm cho Long Thương Nguyệt, tất cả đều âm thầm bội phục. 

Vị chủ nhân này của bọn chúng tuổi không lớn lắm, nhưng lý giải tu vi cùng nhân tính, đã đạt đến cảnh giới cao thâm khó lường, nói trúng trọng tâm, thẳng vào đại đạo. Càng mấu chốt là...

. chỉ điểm cho người ta, chưa từng giấu dốt, cho dù là đối thủ hay địch nhân, đều vô cùng rộng lượng, phần lòng dạ này, đủ để cho vô số Danh Sư tâm phục. 

- Đa tạ thầy Trương! 

Long Thương Nguyệt đột phá Bán Thánh, lại không còn kiêu ngạo trước kia, quỳ ở trước mặt Trương Huyền, chân tâm thật ý. 

- Về đi! 

Mục đích tới nơi này đã hoàn thành, tất cả mọi người đột phá Bán Thánh, cũng không cần thiết tiếp tục chờ đợi, mấy người bay lên lưng Tử Dương thú, thẳng tắp bay về Hồng Viễn thành. 

… 

Hai người Lộc Thành, Ngô Hư rời sơn cốc, liền ngừng lại. 

- Lộc huynh, mới vừa rồi ngươi không thi triển toàn lực.

.

Trước đó thời điểm chiến đấu, Ngô Hư vẫn còn tương đối khiếp sợ, dọc đường cẩn thận phỏng đoán, cảm thấy có chút không đúng. Thực lực của Lộc huynh như thế nào, hắn biết rất rõ ràng, không có thi triển chiêu số cực kỳ cường đại liền thua.

.

. rất rõ ràng chiến đấu mới vừa rồi, là nhường! 

- Không có thi triển toàn lực? 

Lộc Thành lắc đầu, cũng nhịn không được nữa, thân thể nhoáng một cái, phun ra một ngụm máu tươi! 

- Lộc huynh.

.

Không nghĩ tới thương thế của hắn nặng như vậy, vội vàng tìm địa phương ngồi xuống, lần nữa cho đối phương dùng một viên đan dược, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: 

- Lộc huynh, ngươi đây là.

.

- Ta không có thi triển ra rất nhiều tuyệt chiêu, cũng không phải không muốn thi triển, mà là.

.

. không thi triển ra được! 

Lộc huynh khôi phục một chút, lắc đầu. 

- Không thi triển ra được? 

Ngô Hư không hiểu. 

- Ân, hắn dùng một cây cỏ tranh, thoạt nhìn coi thường ta, để cho ta không tiện liều với hắn, nhưng trên thực tế, chiêu kiếm của hắn, mỗi một thức, đều chuẩn xác đánh vào sơ hở của ta! Để chân khí trong cơ thể ta không cách nào quán thông.

.

. tuyệt chiêu cường đại căn bản không cách nào thi triển! 

Lộc huynh cười khổ nói, mặc dù sớm đã kết thúc tỷ thí, nhưng vừa nghĩ tới nhãn lực cùng lực lượng của đối phương, con ngươi liền không nhịn được co rút lại. Không phải hắn không muốn thi triển tuyệt chiêu, mà là chân khí trong cơ thể bị đối phương cắt đứt, tuyệt chiêu căn bản không thể ra. Như dòng sông bị phân đoạn chặn đường, không thể trôi chảy, làm sao có thể hình thành hồng thủy? 

- Chân khí không cách nào quán thông? 

Ngô Hư sửng sốt. 

- Đúng vậy, thầy Trương này, cường đại không chỉ thực lực vượt cấp khiêu chiến, càng đáng sợ hơn là nhãn lực, hắn phảng phất như lý giải toàn bộ chiêu số của ta, cực kỳ rõ ràng, nháy mắt liền có thể nhìn ra thiếu hụt ở nơi nào, sau đó tiến hành chặn đường.

.

. Kỳ thật, chiêu thứ nhất ta liền biết bản thân thua, còn lại hơn trăm chiêu, chỉ là đối phương cố ý nhường mà thôi! 

Lộc huynh lắc đầu. 

- Cố ý nhường? Làm sao có thể? 

Ngô Hư không thể tin được. 

Thực lực của bằng hữu, hắn biết rất rõ ràng, một chiêu liền thua.

.

. Bản thân làm sao không cảm giác được, đối phương nhường? 

- Ngươi không tin? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết! Trước đó ta bị Tử Dương thú cùng lô đỉnh đánh trọng thương, mặc dù trải qua một canh giờ khôi phục, nhưng không phải hoàn hảo.

.

. Điểm ấy, có lẽ ngươi rõ ràng! 

Lộc huynh nói. 

- Ân! 

Ngô Hư gật đầu. 

Mới vừa rồi thời điểm bị đánh, hắn ở bên cạnh, làm sao không biết. 

- Ta vận dụng bí pháp, trấn áp thương thế, chúng ta đồng môn đồng nguyên, bí pháp này, chắc hẳn ngươi cũng biết! 

Lộc huynh nói tiếp. 

- Vâng.

.

. Hồ Ba tiền bối lưu lại, Hồ Ba Liệu Thương pháp! 

Ngô Hư lên tiếng.