Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Xích Viêm Sư đi ra sơn động, nhanh chân bay về phía vị trí sơn cốc của Linh thú phi hành, rất nhanh thì tới gần. 

- Tại sao nơi này có thể có huyễn trận? 

Xích Viêm Sư nhướng mày. 

Xuất hiện ở trước mắt chính là một trận pháp cự đại, bao phủ toàn bộ chung quanh, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng Linh thú rống lên, hai Hắc Linh Báo trước đó mang tiểu tử kia tới, đang đứng ở nbốn phía, vẻ mặt cảnh giác. 

- Hắc Linh, đây là có chuyện gì? 

Xích Viêm Sư đi tới gần, ánh mắt băng lãnh. 

- Xích Viêm Vương giả...

Nhìn thấy nó xuất hiện, Hắc Linh Báo giật nảy mình, vội vàng giải thích: 

- Là như vậy, thầy Trương kia là Trận Pháp đại sư, vừa đến liền bố trí trận pháp ở chỗ này, sau đó.

.

. không thấy, chúng ta không tìm được! 

- Ngu xuẩn! 

Xích Viêm Sư trừng mắt. 

Đối phương ở đây bày trận, rõ ràng không có ý tốt. Hai người này lại không ngăn cản, thật là ngu xuẩn! 

Huyễn trận không ngăn cách khí tức, Linh thú trong đó cũng không chết, hoàn toàn có thể rõ ràng cảm thụ ra. Đã không phải đối phó những Linh thú này, bố trí trận pháp làm gì? Hắn đang kỳ quái, liền thấy trận pháp chậm rãi tán đi, một thanh niên từ phía dưới bay tới.

, chính là học sinh của Mi trưởng lão. 

Lúc này vẻ mặt Trương Huyền hơi trắng bệch, có chút mê mang. Hơn một canh giờ thuần phục, coi như thể lực của hắn rất mạnh, cũng cảm thấy thân khốn mệt mỏi, may mắn tất cả Linh thú phi hành đều đã nhận chủ, thành thú sủng của hắn. Trong đó cũng không thiếu xương cứng, không muốn thuần phục, hết thảy một quyền đấm chết. 

- Tiểu tử, ngươi đang làm gì? 

Thấy hắn xuất hiện, Xích Viêm Sư gầm lên giận dữ. 

- Không có gì, A Tử, Đỉnh Đỉnh, trước đánh tên này một trận, ta khôi phục một chút lại nói.

.

Nhìn thấy Xích Viêm Sư, Trương Huyền cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, lấy ra một viên đan dược cấp sáu khôi phục thể lực nuốt xuống, khẽ đảo cổ tay, Tử Dương thú cùng Kim Nguyên đỉnh lập tức vọt tới. 

Thấy có Thánh giả nhất trọng đỉnh phong có thể đánh, Kim Nguyên đỉnh kêu quái dị một tiếng, lập tức xông tới. 

Bành! 

Xích Viêm Sư còn không kịp phản ứng, liền bị đụng bay, dính vào trên vách núi đá, hộc từng ngụm máu. Nhưng còn không có đợi nó nôn hết, quả đấm của Tử Dương thú đập tới. 

Bành bành bành bành! 

Một Thánh thú, một Thánh khí, hai đại cao thủ liên hợp, Xích Viêm Sư căn bản ngăn cản không nổi, thời gian nháy mắt liền bị đánh hoàn toàn thay đổi, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, muốn la cũng gọi không ra. Không lâu sau, tên này đành phải lệ rơi đầy mặt ngoan ngoãn nhận chủ, không dám nói nhảm. Cái này gọi là chuyện gì, chỉ đi ra nhìn một chút, bị đánh thành như vậy, còn có thiên lý hay không? Còn có vương pháp hay không? 

- Chủ nhân! 

Sau khi hiến tế linh hồn, mặt mũi của Xích Viêm Sư sưng đỏ nhìn qua. 

- Bây giờ ngươi đi về lừa gạt hai vị Vương giả ra! 

Lúc này Trương Huyền cũng hoàn toàn khôi phục, duỗi lưng một cái, thản nhiên nói. 

- Lừa gạt hai vị ra? 

Khóe miệng Xích Viêm Sư co giật, con mắt nháy mấy lần. 

- Không sai! 

Trương Huyền gật đầu. 

Trong sơn động tổng cộng có mười vị Vương giả, toàn bộ đi ra, coi như Kim Nguyên đỉnh cùng Tử Dương thú cộng lại, cũng rất khó chiến thắng, chớ nói chi là thuần phục. Lại nói, rất nhiều Thánh thú chung một chỗ, tất cả mọi người sẽ biểu hiện có chút cốt khí, nếu không mặt mũi còn đâu? Muốn thuần phục sẽ rất khó. Đơn độc thu thập, liền dễ dàng hơn không ít, cũng đơn giản hơn không ít. 

- Được rồi! 

Linh hồn bị khống chế, Xích Viêm Sư không có cách nào cự tuyệt, đành phải đáp ứng, lập tức ngẩng đầu lên: 

- Hiện tại bộ dáng của ta như vậy.

.

. Bọn chúng cũng phải tin tưởng mới được.

.

Vừa rồi Kim Nguyên đỉnh quá mức hưng phấn, ra tay có chút ác, toàn thân tên này bị đánh hoàn toàn thay đổi, đã không còn hình dạng. 

- Uống hồ lô linh dịch này đi! 

Truyền vào mấy đạo Thiên Đạo chân khí vào một hồ lô Địa Mạch linh dịch, đưa tới. Thực lực của đối phương cao hơn hắn quá nhiều, kích cỡ lại lớn như thế, truyền Thiên Đạo chân khí vào rượu, chí ít cần mười mấy hồ lô, thật muốn uống hết, cũng sẽ say mèm. Cho dù không say, toàn thân mùi rượu, vào sơn động cũng rất dễ dàng bị phát hiện. Mà Địa Mạch linh dịch hòa vào Thiên Đạo chân khí, hiệu quả chữa thương càng tốt hơn, một hồ lô là đủ. 

- Linh dịch? 

Tiếp nhận hồ lô, Xích Viêm Sư mở nút chai, chỉ ngửi một cái, mắt liền tối sầm lại. Xem như tìm được gia hỏa trộm đồ.

.

. không nghĩ tới bây giờ thành chủ nhân của nó! Cái này gọi là chuyện gì! 

Buổi sáng hôm nay còn cùng Vương giả khác chung một chỗ, cắn răng nghiến lợi chửi loạn, chỉ cần bắt được tất nhiên sẽ chém hắn thành muôn mảnh.

.

. Hiện tại liền quỳ trên mặt đất, mặt mũi cung kính.

.

. nhân sinh thật là tịch mịch như tuyết ah.

.

. Mặc dù lòng buồn bực, nhưng Xích Viêm Sư vẫn uống cạn hồ lô Địa Mạch linh dịch. Linh khí vừa tiến vào trong cơ thể, trước đó trọng thương lập tức hoàn hảo như lúc ban đầu, hoàn mỹ khôi phục. 

- Cái này, cái này.

.

Xích Viêm Sư nháy mắt. 

Nó quá quen thuộc Địa Mạch linh dịch, trước kia uống rất nhiều khôi phục lực lượng, làm sao.

.

. còn có thể chữa thương? 

- Ta tăng thêm chút dược liệu, có thể cấp tốc khôi phục thương thế, chỉ phải hiệu trung với ta, giúp ngươi tăng lên tới Thần Thức cảnh, cũng không tính quá khó! 

Trương Huyền thản nhiên nói. 

- Vâng! 

Xích Viêm Sư gật đầu. 

Để đồ vật ngưng tụ linh khí tinh thuần như Địa Mạch linh dịch, nắm giữ hiệu quả chữa thương như thánh dược, tuyệt đối là thần kỹ. Chủ nhân như thế, có lẽ thật có giúp nó tăng thực lực lên, xung kích Thần Thức cảnh. 

- Đi thôi! 

Dặn dò một tiếng, Trương Huyền không nói thêm lời. 

Linh thú đã thuần phục, sống chết ở một ý niệm của hắn, cũng không sợ đối phương làm phản. 

- Chủ nhân.

.

.