Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Đối với Trương Huyền mà nói quả thực là nghiệp chướng, thuần phục vài con Thánh thú, thực lực cùng nội tình có thể tăng lên rất nhiều, nhưng nhiều Linh thú như vậy hoàn toàn không cần thiết. Nhưng những cái thứ này nhất định muốn nhận chủ, cả đám không buông tha, không đáp ứng, tất nhiên làm ra càng động tĩnh lớn, thật vất vả bình phục Vân Vụ lĩnh, khẳng định còn sẽ xảy ra chuyện! 

Cho nên, hắn...

. thật là bị buộc! Cực kỳ oan ức! Cái này gọi là chuyện gì! Không nói cái khác, hấp thu nhiều linh hồn Linh thú như vậy, chính là một gánh nặng rất lớn, nếu không phải Vu Hồn của hắn cường đại, vượt qua mười mét, chỉ sợ sớm đã tinh thần hỗn loạn, hoàn toàn điên rồi! 

Dù vậy, cũng cảm giác mê muội, trong mắt che kín tơ máu. Nước mắt chảy ra, ngưng nghẹn không thôi. Ta thật chỉ muốn giảng một khóa mà thôi, không phải muốn thuần phục các ngươi.

.

. Cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta đi.

.

.

.

Chơi đùa tiếp cận năm, sáu canh giờ, lúc này mới thu lại tất cả Linh thú hiến tế linh hồn. Trương Huyền cũng mệt mỏi suýt hôn mê. Chẳng qua cũng biết hiện tại còn không phải lúc nghỉ ngơi, hồn phách của Ngụy Như Yên tu dưỡng ở trong Thánh giả Bồ Đề thụ đã vượt qua một ngày, hiện tại cũng gần như thanh tỉnh, là thời điểm đi xem một chút. 

Nếu không lại xuất hiện biến cố gì, làm không cẩn thận Bồ Đề thụ mới vừa cứu sống, lại sẽ xảy ra vấn đề. Tiên Thiên Độc Hồn thể thực quá cường đại, xem như hắn cũng không dám coi thường. Rời Vân Vụ lĩnh, vội vã bay về phía hoàng cung. Mặc dù đêm đã khuya, nhưng Vân Vụ lĩnh động tĩnh huyên náo lớn như vậy, Ngọc Thần Thanh cũng không có nghỉ ngơi, nghe được hắn tới vội vàng nghênh đón. 

- Bồ Đề thụ lại không có xuất hiện biến cố gì chứ? 

Nhìn thấy Ngọc Thần Thanh, Trương Huyền vội vàng hỏi. 

- Không có.

.

Ngọc Thần Thanh không hiểu ra sao. 

- Đi qua nhìn một chút! 

Cũng không giải thích, ở dưới vị hoàng đế bệ hạ này dẫn đầu, vội vã đi vào hoàng cung, tới trước mặt đại thụ, chỉ thấy Bồ Đề thụ xanh biếc, không có diện mạo trúng độc, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm. 

- Thầy Trương, chúng ta liền cáo từ trước, có gì phân phó, thông báo một tiếng, ta sẽ lập tức phái người tới.

.

Biết hắn có chuyện phải xử lý, Ngọc Thần Thanh cũng thức thời ôm quyền rời đi. Thấy tiểu viện lần nữa không có một ai, tinh thần của Trương Huyền khẽ động, Vu Hồn ly thể, thẳng tắp nhìn sang Bồ Đề thụ. 

Linh hồn của Ngụy Như Yên trải qua Bồ Đề thụ tẩm bổ, đã cực kỳ cường đại, nhẹ nhàng vồ một cái, thân thể phóng ra, khống chế hồn phách, chậm rãi cùng nàng kết hợp. Hồn phách cùng thân thể kết hợp cũng không dễ dàng, may mắn Trương Huyền tu luyện Thiên Đạo Vu Hồn, coi như hồn phách xâm nhập thân thể người khác, cũng sẽ không xuất hiện bài xích quá lớn.

.

. Dù vậy, cũng hao tốn tiếp cận nửa canh giờ, mới hoàn mỹ phù hợp hồn phách cùng thân thể cho Ngụy Như Yên. 

- Tỉnh lại! 

Làm xong những chuyện này, ngón tay điểm lên mi tâm đối phương. Ông… một tiếng thanh thúy vang lên, Ngụy Như Yên một mực hôn mê, chậm rãi mở mắt. Không thể không nói, mặc dù Ngụy Như Yên này quanh năm bệnh nặng, nhưng dung mạo lại cực đẹp, so với Vương Dĩnh cũng không kém chút nào, nhất là ánh mắt, bởi vì không có trải qua xã hội vẩn đục, thoạt nhìn có chút đơn thuần như trẻ con, sáng rực rỡ loá mắt. 

- Ngươi là.

.

Nhìn thấy thanh niên trước mắt, Ngụy Như Yên lộ ra vẻ kỳ quái. Lúc Trương Huyền mới vừa nhìn thấy nàng chính là ngủ mê mệt, mặc dù hắn làm rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế, nữ tử vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy ân nhân cứu tỉnh mình. 

- Tại hạ Trương Huyền, là một vị Danh Sư, đã hoàn toàn chữa khỏi chứng bệnh của ngươi! 

Trương Huyền gật đầu. 

- Chữa khỏi bệnh của ta? 

Ngụy Như Yên có chút không tin. 

Từ nhỏ đến lớn, vẫn bị ốm đau quấn quanh, tìm vô số Y Sư, Danh Sư, đều không làm nên chuyện gì, từ sâu trong nội tâm, nàng đã nhận mệnh. Lần trước hôn mê, vốn cho rằng rốt cuộc không tỉnh lại nữa, không nghĩ tới chẳng những tỉnh, còn có người nói chứng bệnh đã hoàn toàn chữa khỏi, thực sự.

.

. không thể tin được. 

- Ngươi lên thử một chút liền biết! 

Trương Huyền cũng không giải thích, mỉm cười. 

- Lên? 

Nghi ngờ nhìn thoáng qua, bàn tay Ngụy Như Yên nhẹ nhàng chống mặt đất, muốn đẩy bản thân lên, đột nhiên thân thể khẽ động, đằng không bay lên bảy tám mét, suýt chút nữa đụng vào đại thụ cách đó không xa. 

- Ah.

.

Sợ tới mức rít lên một tiếng, vốn cho rằng sẽ trực tiếp quẳng xuống đất, không nghĩ tới cánh tay vung lên, một cỗ gió lốc to lớn, nhẹ nhàng nâng lên nàng chậm chạp rơi xuống. 

- Cái này, cái này.

.

Hai mắt trừng tròn xoe, cả người Ngụy Như Yên nghĩ bối rối. Những năm này một mực bệnh nặng, mặc dù thực lực của phụ thân là Thánh giả, nhưng nàng lại chưa bao giờ tu luyện qua. Bàn tay nhẹ nhàng đẩy một cái, người liền bay lên, hơn nữa có thể nhẹ nhõm rơi xuống đất.

.

. Rõ ràng đã có thực lực rất cao. Đến cùng xảy ra chuyện gì? 

- Ngươi từ nhỏ bệnh nặng, phục dụng đại lượng bảo vật, dược liệu trân quý, mặc dù trước đó không có phát huy tác dụng, nhưng bây giờ thân thể hoàn toàn khôi phục, dược hiệu dung hội quán thông, để ngươi có được thực lực Tằm Phong cảnh đỉnh phong! 

Thấy nàng không hiểu, Trương Huyền cười nói. 

Ngụy Trường Phong vì cứu nữ nhi, không biết cho nàng phục dụng bao nhiêu bảo vật, lại thêm trước đó Đoạn Tục đan có thể so với đan dược cấp tám, cho dù Ngụy Như Yên chưa hề tu luyện qua, nhưng lực lượng trong cơ thể hùng hậu, không kém cường giả Tằm Phong cảnh đỉnh phong! Thậm chí còn cường đại hơn Bán Thánh bình thường! Chỉ là không có pháp môn tu luyện, cũng không học qua võ kỹ, không biết sử dụng mà thôi! 

- Tằm Phong cảnh đỉnh phong? 

Ngụy Như Yên ngẩn người. 

Từ nhỏ bệnh nặng, hi vọng lớn nhất của nàng chính là qua sinh hoạt giống như thường nhân, chưa hề nghĩ tới, còn có thể tu luyện, còn có lực chiến đấu mạnh mẽ như thế. Nhưng bây giờ.

.

. đã thực hiện! 

- Đa tạ ân cứu mạng của thầy Trương.

.

Biết đều là nhờ thanh niên này ban tặng, cũng không do dự, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. 

- Xin đứng lên! 

Trương Huyền đỡ nàng dậy.