Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

- Tốt! 

Mọi người đồng thời gật đầu, riêng phần mình lấy ra binh khí, đồng loạt bay về phía lúc trước bị vây khốn. 

- Sao một chút động tĩnh cũng không có? Hơn nữa các ngươi có phát hiện không, sát lục chi khí ở nơi đây giống như giảm bớt...

Càng bay càng cảm thấy kỳ quái, một vị Danh Sư nhịn không được nói. 

Thời gian bọn hắn ở địa quật, ngắn nhất cũng vượt qua hai tháng, nơi đây sát lục chi khí càng ngày càng nặng, càng lúc càng nồng nặc, cho người ta áp lực cường đại. 

Mà bây giờ, loại cảm giác này trở nên cực kỳ mỏng, giống như tùy thời sẽ tiêu tán. 

Mấu chốt nhất là, nếu như Trương sư thực đi tìm những Dị Linh tộc kia phiền toái.

.

. Vì sao động tĩnh gì cũng không có? Thậm chí người chạy đến tìm tòi bọn hắn cũng không phát hiện? 

- Sự tình khác thường tất có yêu dị.

.

. Mọi người cẩn thận một chút! 

Một Danh Sư niên cấp lớn nói. 

Mọi người gật đầu, tiếp tục bay đi. 

Thời gian không lâu, liền đi tới căn cứ mà Dị Linh tộc tu kiến. 

Nơi này, lúc trước bọn hắn tìm hiểu qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị phát hiện, hoặc lâm vào trận pháp.

.

. Hơn hai tháng qua, đã có ít nhất hơn mười vị Danh Sư chết oan chết uổng. 

Nhưng bây giờ.

.

. Nửa cái bóng người cũng không có, mấu chốt nhất là, kiến trúc trước mắt lại biến thành một đống phế tích. 

- Những kiến trúc này.

.

Tất cả mọi người ngốc trệ. 

- Mau nhìn, đó là cái gì? 

Bay đến trước mặt, tìm một vòng, đột nhiên một vị Danh Sư hô lên, nghe tiếng la của hắn, những người khác nhao nhao đi vào trước mặt. 

Chỉ thấy mặt đất trước mắt có vết máu, mang theo sát lục chi khí nồng đậm, hoàn toàn bất đồng nhân loại. 

Lục Phong đi vào trước mặt, hợp chỉ làm kiếm, ở trên mặt đất nhẹ nhàng vẽ một cái. 

Rầm ào ào! 

Một đống thi thể chôn dấu dưới mặt đất liền hiện ra, từng cái chồng chất chung một chỗ, chừng hơn hai trăm, trong đó còn có hai vị Vương giả lúc trước lợi hại nhất. 

- Cái này, cái này.

.

. Bọn hắn đều chết hết? 

- Chẳng lẽ.

.

. Trương sư tới đây, không phải quấy rối, mà là giết bọn chúng? 

- Điều này sao có thể? Hơn hai trăm Thánh Vực nhất trọng, hai Thánh Vực tứ trọng.

.

. Loại sức chiến đấu này, coi như là tất cả Trưởng lão của Danh Sư Học Viện kéo qua, cũng chưa hẳn có thể thắng được, một người chém giết toàn bộ.

.

.

.

Tất cả mọi người bối rối. 

Những Dị Linh tộc này cường đại, bọn hắn là tận mắt nhìn thấy, toàn bộ Hồng Viễn Đế Quốc tới tranh đấu, cũng rất khó chiến thắng, một Trương sư liền diệt cả đoàn.

.

. Mấu chốt nhất là, lúc này mới qua bao lâu? 

Đến cùng làm sao làm được? 

- Ta có thể xác nhận, hắn trăm phần trăm là Trương Huyền rồi.

.

. Khả năng cũng chỉ có hắn mới có thể làm được điểm ấy, hoàn thành sự tình làm cho người ta không thể tin được.

.

Lục Phong cười khổ. 

Muốn nói lúc trước hắn còn hơi có nghi hoặc, chứng kiến cái này đã triệt để rõ ràng. 

Cũng chỉ có vị thanh niên sâu không lường được này, mới có thể làm ra loại chuyện kinh thế hãi tục như thế. 

Đổi lại những người khác, ai cũng làm không được. 

Lúc trước chỉ có Quy Nhất cảnh, Đạp Hư cảnh liền huyên náo Danh Sư Học Viện gà chó không yên, bây giờ đạt tới Bán Thánh đỉnh phong, một đám Dị Linh tộc, sao có thể là đối thủ? 

- Chém giết nhiều Dị Linh tộc như vậy, phá hư âm mưu của bọn hắn.

.

. Phần công lao to lớn này, có thể nói khủng bố, chúng ta phải nhanh một chút bẩm báo Tổng bộ, không thể để cho công tích của Trương sư mai một, thuận tiện báo cáo chuyện này một chút.

.

Một Danh Sư nhịn không được nói. 

- Đúng vậy! 

Mọi người đồng thời gật đầu. 

Đối kháng Dị Linh tộc, không phải chuyện riêng, cũng không phải trách nhiệm của một Danh Sư, mà là sự tình của cả Nhân loại. 

Một người giết nhiều Dị Linh Tộc như vậy, hơn nữa còn ngăn cản âm mưu của đối phương, công lao to lớn, truyền quay lại Tổng bộ, tất nhiên được ngợi khen, đây là ai cũng không thể gạt bỏ. 

Thưởng phạt phân minh, Danh Sư Đường mới có thể vận chuyển vài vạn năm, mà không bị người lên án. 

- Tốt, chuyện này liền để ta báo cáo.

.

Lục Phong nhẹ gật đầu. 

.

.

Khiếp sợ Trương Huyền biểu hiện, bên này tính toán xin công huân cho hắn, Trương Huyền một đường đi về phía trước, rốt cuộc ngừng lại. 

Đến phong ấn! 

Ở cuối địa quật, kết nối cản trở chiến trường ngoại vực cùng thế giới loài người. 

Từ xa nhìn lại, là một màng ánh sáng đường kính vài trăm thước, hết thảy đều phong bế, làm cho người ta thấy không rõ đối diện rút cuộc là cái gì. 

Bất quá, đứng ở trước mặt, có thể rõ ràng cảm nhận được, một cỗ sát lục chi khí nồng đậm, thỉnh thoảng phun ra, tựa hồ muốn quấy vỡ người. 

Khí tức trong Địa quật, có lẽ chính là từ nơi này phun ra, tích lũy tháng ngày hình thành. 

- Đây là phong ấn? 

Nhìn thoáng qua, đồng tử của Trương Huyền kìm lòng không được co rút lại. 

Thứ này so với trong tưởng tượng còn muốn đáng sợ, cũng càng thêm vững chắc, lấy thực lực của hắn, đừng nói phá vỡ, khả năng công kích lên, ngay cả một chút dấu vết cũng sẽ không lưu lại. 

- Phong ấn cường đại như thế, những Dị Linh tộc cùng đám người Thanh Diệp Vương kia, là làm sao tới được? 

Xem một lát, Trương Huyền nhịn không được nghi hoặc. 

Muốn nói phong ấn đã tổn hại, hoặc là hư hao, nhưng trước mắt, uy vũ hùng hồn, làm cho người ta có cảm giác không thể phá hư, nói cách khác.

.

. Không có chút tổn thương nào, loại tình huống này bọn hắn rút cuộc là làm sao đột phá bình chướng, đi tới nơi này? 

- Thiếu sót! 

Trong lòng kỳ quái, tinh thần của Trương Huyền khẽ động, trong đầu thở nhẹ.