Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,843,411
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
     
     

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt của Lạc Nhược Hi đỏ lên, tức giận sắp bạo tạc nổ tung. 

Người khác đang lo lắng, làm sao tìm kiếm cửa vào, gia hỏa này thì ngược lại, nhìn chằm chằm bản thân, cao thấp dò xét, nhìn qua đã biết rõ không nghĩ tới chuyện tốt. 

- Khục khục! 

Không nghĩ tới đang suy tư chuyện trọng yếu như thế, bị đối phương phát hiện, Trương Huyền bị nước miếng sặc một cái, nghiêm sắc mặt, nhướng mày: 

- Ta suy nghĩ nham thạch nóng chảy nguy hiểm như thế, khẳng định không phải để người trực tiếp chui vào, mà là một loại khảo nghiệm! 

- Khảo nghiệm? 

Thấy hắn nghĩ chính trực như thế, mà bản thân lại hiểu lầm, Lạc Nhược Hi tràn đầy ngại ngùng. 

- Không sai! 

Trương Huyền đứng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía trước, bàn tay vung vẩy, rất có ý chỉ điểm giang sơn: 

- Người lưu lại di tích, nếu như không muốn hậu nhân tiến nhập, tuyệt sẽ không để cho trận pháp xuất hiện lỗ thủng, cách một đoạn thời gian để người ta tiến đến...

. Nếu làm như vậy, nói rõ di tích là lưu cho hậu nhân, mà nham thạch nóng chảy này vô cùng có khả năng là khảo nghiệm thứ nhất, chỉ có giải quyết xong cái này, mới có thể càng chạy càng sâu! 

- Cái này.

.

Sửng sốt một chút, Lạc Nhược Hi nhẹ gật đầu. 

Đối phương nói không sai, nếu như di tích này có thể xông vào, nhiều năm như vậy, khẳng định sớm tới không biết bao nhiêu người, không tồn tại nữa. 

- Biết rõ những thứ này có tác dụng gì? Ngươi có thể đoán được mục đích đối phương lưu lại dung nham? Hoặc là.

.

. Có thể tìm được cửa vào di tích chính thức ở đâu không? 

Lạc Nhược Hi nhìn qua. 

- Ta đang cân nhắc.

.

Xoay đầu lại, trong lòng Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra. 

May mắn hắn phản ứng nhanh, nếu không, nếu cho đối phương biết ý tưởng của mình, khẳng định tâm bóp chết hắn cũng có. 

- Được rồi, trước không nghĩ những thứ này.

.

Lắc đầu, dứt bỏ ý tưởng lộn xộn trong đầu, Trương Huyền cúi đầu nhìn sang. 

Dung nham phía dưới, liên tục cuồn cuộn, như nước sôi đốt lên, còn không có tiến nhập trong đó, liền cho người cảm giác cực nóng khó nhịn, tùy thời sẽ bị đốt trọi. 

Minh Lý Chi Nhãn mở ra, Trương Huyền nhìn kỹ lại. 

Chỉ thấy toàn bộ miệng núi lửa, bị nhiệt khí bao phủ, như phòng tắm hơi tràn ngập hơi nước, khiến người ta thấy không rõ lắm. 

Quét một vòng, cũng không có phát hiện tung tích trận pháp, thậm chí ngay cả tung tích linh khí cũng thấy không rõ lắm. 

- Có lẽ có không gian gấp.

.

Nhíu nhíu mày, đang định câu thông Thiên Nghĩ Phong Mẫu, để cho nó điều tra một phen, chợt nghe một thanh âm vang lên. 

- Những thứ này giống như không phải dung nham bình thường.

.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Ngô sư cùng Hàn Hội trưởng đứng chung một chỗ, vẻ mặt người sau kinh ngạc. 

Mọi người nghi hoặc. 

- Các ngươi nhìn! 

Cổ tay của Hàn Hội trưởng khẽ đảo, một thanh binh khí Linh Phẩm trung kỳ xuất hiện ở trong lòng bàn tay, chân khí quán thâu, thẳng tắp kích xạ. 

Phù phù! 

Binh khí cùng nham thạch nóng chảy dung hợp, lập tức phát ra thanh âm ầm ầm, không qua một lát, đã bị hòa tan thành chất lỏng, biến mất không thấy gì nữa. 

- Linh Phẩm trung kỳ.

.

. cũng có thể hòa tan? 

Mọi người giật nảy mình. 

Lúc trước chỉ cảm thấy phía dưới độ nóng rất cao, nhưng bằng vào sức chiến đấu cường giả Thánh Vực của bọn hắn, có lẽ có thể chống chọi hồi lâu, sẽ không bị thương tổn, nhưng thấy một màn như vậy, lập tức rõ ràng, dung nham phía dưới so với bọn hắn suy nghĩ càng thêm đáng sợ! 

- Là.

.

. Địa Tâm Dung Nham! 

Ô Thiên Khung chần chừ một chút nói. 

- Địa Tâm Dung Nham? 

Mọi người khó hiểu, nhìn lại. 

- Ta xem qua thư tịch tương quan, nghe nói dung nham càng xuống dưới độ nóng càng cao, lợi hại nhất là Địa Tâm Dung Nham, một giọt có thể hòa tan Linh Khí, thậm chí Thánh Khí! Cái trước mắt này, khả năng còn không có nhiệt độ cao như thế, nhưng dĩ nhiên vượt qua nham thạch bình thường, vì vậy.

.

. Vô cùng có khả năng, phía dưới kết nối không phải di tích, mà là địa tâm! 

Ô Thiên Khung phân tích nói. 

- Cái này.

.

Mọi người nhíu mày. 

- Bất kể phải hay không, nhìn xem sẽ biết! 

Ngô sư nhướng mày: 

- Như vậy, các ngươi trước ở chỗ này chờ, ta đi xuống xem một chút.

.

- Cái dung nham này nóng như vậy, phía dưới khẳng định độ nóng cao hơn, coi như ngươi thực lực mạnh mẽ, muốn xuống dưới cũng khó khăn? 

Hàn Hội trưởng nhịn không được nói. 

- Vừa rồi ta phân tích một chút, lấy thực lực của ta bây giờ, ước chừng có thể ẩn vào chừng một trăm mét, một khi gặp được nguy hiểm, sẽ trực tiếp đi ra, yên tâm đi.

.

Ngô sư gật đầu, ánh mắt ngưng trọng: 

- Nếu như không đi vào, chỉ ở chỗ này chờ, ta sợ thời gian lâu dài cũng không kiên trì nổi! 

Tuy bọn hắn phi hành trên không trung, khoảng cách dung nham phía dưới còn có một đoạn, nhưng phía trên có phong ấn cách trở, độ nóng này dĩ nhiên đạt đến tình trạng làm cho người ta sợ hãi, trong thời gian ngắn, mọi người dựa vào chân khí, còn có thể chống chọi, nhưng thời gian dài, chân khí hao hết, chỉ sợ cũng không chịu nổi, tươi sống bị chết cháy. 

- Cũng đúng, ngươi phải cẩn thận.

.

Nghe được hắn nói, Hàn Hội trưởng biết rõ nói là sự thật, nhịn không được nhẹ gật đầu, bàn giao một câu. 

- Ân, yên tâm đi! Một khi gặp được nguy hiểm, nhất định sẽ trực tiếp đi ra! 

Cười cười, Ngô sư không nhiều lời, thần sắc trở nên ngưng trọng, chân khí trong cơ thể mãnh liệt bay lên, cả người tựa như Cự Long, thân thể chuyển một cái, thẳng tắp phóng đi. 

Rầm ào ào! 

Chân khí gạt ra dung nham, cả người thẳng tắp chui vào.